"Bất kể anh có thân phận gì, là hoàng đế hay ăn mày, anh đã có vợ thì phải luôn tôn trọng vợ anh. Phụ nữ vốn rất ngốc nghếch, người phụ nữ dù thông minh đến đâu cũng không bằng người đàn ông thông minh nhất. Diệp Khinh Tuyết vốn ngu ngốc, ai cũng có thể nói cô ấy như vậy, nhưng anh thì không, bởi vì anh là chồng cô ấy." Phàm Gian mặt không biểu cảm.
"Cô ấy chỉ là một phụ nữ, cho dù đánh anh đau thì có thể đau đến mức nào chứ? Đúng là không hiểu anh nghĩ gì nữa, chắc anh được bố mẹ chiều hư rồi."
"Phàm Gian, cậu không biết thôi, cô ấy đánh thực sự rất đau." Vương Hi nói.
"Hơ hơ." Phàm Gian cười lạnh.
"Cô ấy là một thiên tài, đạo lý đánh quyền phải vặn eo cậu biết chứ? Không ai dạy cô ấy đánh quyền, nhưng lúc đánh tôi cô ấy lại biết vặn eo. Cái tát kia quả thực không phải người bình thường có thể chịu được." Trong lòng Vương Hi vẫn còn sợ hãi.
"Vô dụng." Phàm Gian nói.
"Cậu cũng có bệnh đấy." Vương Hi không thèm quan tâm Phàm Gian nữa.
"Chẳng phải đi hẹn hò sao? Sao lại đánh nhau với vợ thế?" Tôn Uy Phong và Hàn Thiếu Kiệt cũng không ăn nữa, bước vào phòng Vương Hi hỏi đầy quan tâm.
"Phải đấy, bị đánh còn trút giận lên chúng tôi, chúng tôi cũng đâu có nợ anh. Mẹ kiếp, mọi người đang ăn vui vẻ, bị anh làm cho mất vui." Hàn Thiếu Kiệt không còn gì để nói.
"Chẳng phải anh với chị dâu có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699589/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.