Phùng Uyển từ nhỏ đã là một cô gái ngoan, lúc ở thành phố Minh Châu vẫn luôn là học sinh giỏi, khi còn đang theo học ở trường đại học đã tiếp xúc với hoạt động kinh doanh của gia đình, vì là con gái một trong nhà, nên gia nghiệp của nhà họ Phùng trong tương lai sẽ do cô thừa kế, liền chủ động làm việc trong công ty của gia đình, hiện giờ đang rèn luyện tại một công ty chi nhánh tại thành phố Minh Hải.
Cô gái trung thực nhất trong gian phòng này chính là cô, lúc này bị Hàn Lâm Nhi nắm chặt tay, cánh tay thăm dò trên người Vương Hi, mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng.
Xấu hổ tới gần như sắp khóc.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng đụng vào người con trai nào, ngay cả nam sinh để thích cũng không có.
Tay cô thử gắng gượng giãy khỏi, nhưng Hàn Lâm Nhi lại nắm rất chắc.
Nếu như cưỡng ép dùng lực, hoặc tranh cãi ầm ĩ trong phòng, cô cảm thấy sẽ đánh mất hình tượng đại tiểu thư. Nếu như trên tàu điện ngầm có cô gái bị người xấu ức hiếp nhưng không dám hé răng nói một tiếng, cô nhất định là kiểu người đó.
“Chị Lâm Nhi, xin chị bỏ qua cho tôi.” Phùng Uyển nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáng thương nói.
Tay của cô còn đang bị Hàn Lâm Nhi nắm lấy thăm dò, cô nhịn không được mếu máo, giống như một cô gái nhỏ đang van xin Hàn Lâm Nhi tha thứ, khí chất của tổng giám đốc bá đạo tại giờ phút này bỗng chốc biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699543/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.