Trước mặt Trần Lan và Diệp Khinh Tuyết, Hàn Lâm Nhi không hề giấu giếm sự nhiệt tình của mình với Vương Hi, kéo Vương Hi vào phòng VIP ở sâu trong tiệc rượu.
“Chị Lâm Nhi từ lúc nào mà lại thân với Vương Hi đến vậy?” Nhìn thấy Vương Hi bị Hàn Lâm Nhi kéo đi, Trần Tử Phong có chút kinh ngạc.
Vẻ mặt Hàn Thiếu Kiệt cũng trở nên âm trầm.
Trong lòng nghĩ còn hơn cả thân ấy chứ, đã ngủ với nhau rồi, cắm một cái sừng rõ to lên đầu nhị thiếu gia nhà họ Dương.
“Chị Lâm Nhi là thiên kim số một của thành phố Minh Hải chúng ta, thì ra tình cảm của chị ấy và anh Hi tốt như vậy, xem ra thế lực của nhóm chúng ta lại càng mạnh hơn rồi.” Một thiếu gia của gia tộc nhỏ dựa dẫm Vương Hi lên tiếng.
Trần Lan lúc này mới phản ứng lại, Hàn Lâm Nhi là thiên kim tiểu thư số một của thành phố Minh Hải.
Sao cô ta lại đối tốt với Vương Hi như vậy?
Diệp Khinh Tuyết hơi chau mày, điều mà cô chú ý tới không phải là thân phận của Hàn Lâm Nhi, mà là Hàn Lâm Nhi đang kéo tay của Vương Hi.
“Đàn ông đúng là không có lấy một người tốt, lúc ở khách sạn vẫn còn nói yêu tôi, giờ có vợ ở đây, liền giả bộ không quen biết tôi.” Hàn Lâm Nhi kéo tay Vương Hi, hiện lên có chút phấn khích ở hành lang.
“Không phải nói cô sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi sao?” Vương Hi cũng chau mày, ý thức được việc anh và Hàn Lâm Nhi thân thiết quá mức.
Anh nhẹ nhàng thoát khỏi tay Hàn Lâm Nhi.
“Sao nào? Sợ tôi nói với vợ anh sao?” Hàn Lâm Nhi quay người lại, hướng về phía Vương Hi.
“Cô rốt cuộc cô sẽ nói ra hay không?” Vương Hi lùi lại.
“Tôi muốn nói.” Hàn Lâm Nhi ép Vương Hi vào tường, nhẹ nhàng ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực của anh.
Vương Hi hít một hơi thật sâu nhìn ra ngoài hành lang, cau chặt mày không nói gì.
“Sẽ không nói.” Hàn Lâm Nhi khẽ nói.
“Lần sau đừng có như vậy, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm, vợ tôi và em trai cô đều đang ở đây.” Vương Hi thân thiết với Hàn Lâm Nhi, là muốn điều tra ra thế lực đằng sau cô ta, không phải là muốn lợi dụng cô ta.
“Tôi muốn thử một chút.” Hàn Lâm Nhi nói.
“Thử cái gì?” Vương Hi hỏi.
“Cướp đi lần đầu tiên của anh, thử chung tình với một mình anh.” Hàn Lâm Nhi nói.
“Cô điên rồi!” Vương Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Thật ra tôi không thích Dương Bác Thiên chút nào, trước nay chưa từng thích anh ta. Cũng chỉ vì gia thế của anh ta, vì muốn trở thành gia chủ của nhà họ Hàn nên mới ở bên anh ta. Lần trước anh hỏi tôi có bao nhiêu đàn ông, tôi có thể nói thật cho anh biết.” Hàn Lâm Nhi nói.
Vương Hi vẫn cau mày nhìn cô ta.
“Chỉ có một lần, là mối tình đầu của tôi, đó là một tên đàn ông rác rưởi, sau khi bị hắn lừa dối, tôi chưa từng động lòng với ai nữa. Đều là vui chơi lấy lệ, anh cũng hiểu đấy, dựa vào tài năng và sự thông minh của tôi, tôi sẽ tuỳ tiện đánh mất bản thân mình vào tay đàn ông sao?” Hàn Lâm Nhi nói.
“Uhm.” Lông mày Vương Hi giãn ra.
“Anh là một người đàn ông thành công và đầy tham vọng, chúng ta là những người giống nhau, tôi thích vẻ tràn đầy năng lượng nơi anh, cũng thích dáng vẻ hết mình khi chơi quyền anh của anh. Hôm đó khi ở cùng anh, tôi thật sự muốn trao cho anh rồi. Tôi cảm thấy không phải anh đang lợi dụng tôi, mà là tôi đang lợi dụng anh.” Hàn Lâm Nhi nhẹ nhàng ôm lấy eo của Vương Hi, ánh mắt nhìn Vương Hi có vài phần lệ thuộc.
“Hôm nay đừng nói đến chuyện đó nữa, tiệc rượu người đông rất phức tạp, Vương Vị Ương luôn để ý đến tôi, tôi không thể để cô ta nắm được điểm yếu của mình trong tay.” Vương Hi bắt lấy tay Hàn Lâm Nhi, nhẹ nhàng bỏ tay cô ta ra khỏi người mình.
“Tôi thích nhất là dáng vẻ bình tĩnh của anh.” Hàn Lâm Nhi cười cười, khẽ kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên má Vương Hi.
Khi Hàn Lâm Nhi quay đi, anh nhanh chóng lau lau mặt.
Không phải là cảm thấy Hàn Lâm Nhi bẩn, là anh ở cùng Diệp Khinh Tuyết, sợ rằng Hàn Lâm Nhi lưu lại dấu vết gì đó trên mặt mình.
“Khi nào anh thử với tôi?” Hàn Lâm Nhi quay người lại.
“Sẽ có lúc.” Vương Hi vội vã bỏ tay xuống.
“Được.” Đôi mắt Hàn Lâm Nhi khẽ cong lên.
Sau khi Vương Hi và Hàn Lâm Nhi bước vào phòng VIP, lập tức bị làn khói thuốc dày đặc làm cho mờ mắt. Mặc dù anh là một người nghiện thuốc lá, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị khói thuốc làm cho sặc đến chảy nước mắt.
Anh nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi trong phòng, tất cả đều là các công tử ăn chơi của thành phố Minh Hải, đám người này do Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân cầm đầu, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân, Diệp Thiên Tứ và Sở Kiếm Tâm đang đánh bài cùng nhau.
Tần Thư Hào đang phục vụ cho ván bài, mặc trên mình áo sơ mi bận đến mồ hôi nhễ nhại.
Vương Vị Ương mặc một chiếc váy dạ hội đắt tiền, đang ngồi phía sau mỉm cười nhìn Sở Kiếm Tâm đánh bài.
“Thắng rồi!” Nguyên Kiệt lật con át chủ bài của mình lên, trên mặt lộ ra nụ cười tự mãn.
“Đại tiểu thư, tôi lại thua rồi.” Diệp Thiên Tứ quay đầu lại, xấu hổ nhìn Vương Vị Ương.
“Thật vô dụng!” Tạ Tư Kỳ nhìn vậy có chút nổi nóng.
“Cứ tiếp tục chơi đi, hôm nay anh và Kiếm Tâm thắng thì là của hai người, thua thì tính vào của tôi.” Vương Vị Ương mỉm cười nói.
Nhìn thấy có vài người cầm máy quẹt thẻ đứng chờ bên cạnh, trước mặt bọn họ đặt những thẻ đánh bạc tinh xảo, Vương Hi biết bọn họ là đang chơi lớn.
“Vương Hi cũng muốn chơi.” Hàn Lâm Nhi hơi mỉm cười, đẩy nhẹ một vị thiếu gia đang ngồi trước bàn ra.
“Yo, là ông chủ lớn của chúng ta hôm nay, ông chủ hai công ty minh tinh của thành phố Minh Hải, giám đốc Vương - Vương Kiêu Nam à. Giám đốc Vương chắc chắn không thiếu tiền, có thể chơi cùng chúng ta, cùng chơi nào.” Mắt Nguyên Kiệt bị khói thuốc làm cho đỏ hoe.
Biểu hiện của anh ta khi nhìn thấy Vương Hi cũng coi là tôn trọng, không có bất kỳ ý thù địch nào, cho phép Vương Hi đánh bài cùng bọn họ.
Bọn họ đang chơi Xì tố, Vương Hi trước đây cũng thường chơi với các bạn của mình.
Thực lực của anh cũng khá tốt.
Anh là chủ nhân của tối nay, phải chăm sóc đám khách này, vừa hay Hàn Lâm Nhi dẫn anh tới đây, chơi bài cùng bọn họ cũng tốt.
“Giám đốc Vương, chúng tôi chơi không lớn lắm, mười ngàn một thẻ đánh bạc, không có vấn đề gì chứ?” Khưu Vũ nói.
“Không vấn đề gì.” Vương Hi cười nói.
Rất nhanh, Tần Thư Hào phát bài cho bọn họ, trước mặt Vương Hi là một quân K, Nguyên Kiệt là quân A. Vận may của Nguyên Kiệt hôm nay không tồi, lúc Vương Hi bước vào anh ta vừa mới thắng mấy trăm ngàn.
Nhìn thấy Lý Bân đánh ra một quân J, Nguyên Kiệt lập tức cười lớn, dùng tay vỗ nhẹ vào quân A trên mặt bàn, nói với Lý Bân: “Đây là bảo kiếm của tôi, dùng để đánh chết anh!”
“Đây là quân J của tôi, dùng để móc tiểu đệ của anh.” Lý Bân nói đùa không lịch sự cho lắm.
“Vậy thì tôi là gì? Q? Tôi dùng nó để trùm lên đầu các người, lát nữa lại thêm ba quân, trùm đầu hết tất cả các người lại.” Khưu Vũ cười haha.
“Thật là yếu ớt, trong gia đình không có năng lực, ra ngoài đánh bài cũng mất thể diện. Chúng ta toàn bộ đều là những quân bài hình đầu người, chỉ có anh là quân bài số, Diệp Thiên Tứ, anh thật yếu.” Nhìn thấy Diệp Thiên Tứ có một quân 9, mấy người đại thiếu gia lập tức mỉa mai.
“Tôi không chơi nữa, tôi nhận thua.” Diệp Thiên Tứ không chịu nổi những lời mỉa mai này, liền đứng dậy.
Hắn ta không cùng một đẳng cấp với bọn họ, không dám tự tin đùa cợt như vậy, sợ đắc tội với bọn họ. Nhưng liên tục bị người khác chê cười mỉa mai, trong lòng vẫn là khó chịu, vợ lại ngồi ngay bên cạnh nên cảm thấy rất mất mặt.
Một câu nói, muốn chơi cùng nhau, hai bên đều phải có thực lực như nhau, không phải cùng một giới đừng cố dung hoà vào.
“Tôi cũng là K, dùng nó chém chết các người!” Sở Kiếm Tâm được một quân K, cười lớn haha nói đùa với mọi người.
Nhìn quân bài của Sở Kiếm Tâm, Khưu Vũ bĩu môi phớt lờ hắn ta.
Nguyên Kiệt phát ra một tiếng cười lạnh và quay đầu lại, Lý Bân ngay lập tức mặt không biểu cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]