Vương Hi chính là như vậy, anh có thể khiêm tốn, có thể dịu dàng, cho dù bây giờ anh đang là người có trong tay vài tỷ, ở nhà họ Diệp chịu uất ức nhiều hơn nữa anh vẫn có thể nhịn.
Nhưng một khi có việc gì xâm phạm đến lợi ích của mình, anh nhất định sẽ tranh giành, mà việc này lại liên quan đến vợ anh, anh có cãi nhau với Tạ Tư Kỳ như một người đàn bà chanh chua thì cũng không hề gì.
Lòng anh đã bị Diệp Khinh Tuyết chiếm giữ hơn một nửa rồi.
Trong suốt thời gian từ khi chơi quyền anh đến khi nhập viện, anh đã luôn nghĩ về Diệp Khinh Tuyết, nghĩ đến người vợ nhỏ dịu dàng chu đáo này.
Người phụ nữ của anh, sao có thể bị bắt nạt được.
“Thế nên, cậu muốn giúp vợ của cậu tranh giành gia chủ, để cô ấy trở trành gia chủ của nhà họ Diệp sao?” Tạ Tư Kỳ hít một hơi sâu, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
“Đúng vậy.” Vương Hi nói.
“Da mặt thật là dày, giống như một con chim đỗ quyên đi cướp tổ của chim khác, cũng có thể nói đến có lý như vậy.” Tạ Tư Kỳ cười khổ.
“Ai nói nhà họ Diệp là của các người rồi, nhà họ Diệp là của chúng ta, không chỉ chồng chị mang họ Diệp, vợ của tôi cũng là họ Diệp.” Vương Hi nói.
“Đồ ở rể!” Tạ Tư Kỳ nói.
“Không cần biết như thế nào, tôi nhất định giúp Diệp Khinh Tuyết lấy được nhà họ Diệp.” Vương Hi cười lạnh một tiếng.
Anh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699511/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.