Nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của Diệp Khinh Tuyết, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
Lòng anh bỗng nhiên có thêm một tia sợ hãi.
Cho đến bây giờ, ai là người xấu ai là người tốt bên cạnh anh, tất cả đều đã xác định rồi.
Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm, Phàm Gian, Hàn Thiếu Kiệt mấy người này chắc chắn sẽ kiên quyết đứng bên cạnh anh, nếu anh có chuyện phiền phức gì sẽ hết sức ủng hộ giúp đỡ anh.
Nhiều bạn trung thành như vậy, anh thấy rất vừa lòng.
Khinh Tuyết đối với anh chắc chắn cũng chẳng có gì phải nói, hai năm mất ánh sáng không rời không bỏ, không hề coi thường thân phận người mù của anh, cùng anh chịu khổ. Trước kia không quan tâm anh, cũng chỉ là sợ anh mất đi ánh sáng trong lòng yếu đuối mẫn cảm, quan tâm với ý tốt ngược lại sẽ đâm vào lòng tự trọng của anh. Đợi anh hồi phục tinh thần rồi, mới dùng hết sức mạnh của mình đối tốt với anh.
Bây giờ anh nói ra thân phận của mình, liền sợ làm tổn thương Diệp Khinh Tuyết.
Che giấu đã quá lâu, người xấu nhà họ Diệp đều đã biết thân phận của anh, ngược lại người con gái lương thiện vẫn luôn bị anh giấu giếm chẳng hay biết gì.
Mọi người đều là có qua có lại.
Diệp Khinh Tuyết đối tốt với anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với Diệp Khinh Tuyết.
Chính vì anh trân trọng Diệp Khinh Tuyết mới đặc biệt cẩn thận từng li từng tí, anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699493/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.