Vì mọi người đều không ngủ ngon nên khi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bước vào, chỉ liếc qua Vương Hi một cái rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Khi Từ Đào mỉa mai Vương Hi, anh lại thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cũng đúng, sao hôm nay Vương Hi lại đến đây vậy? Tham gia buổi họp sáng ngày hôm nay đều là các nhân vật chủ chốt của nhà họ Diệp chúng ta. Cậu ta chỉ là một người ở rể mà cũng có tư cách đến sao?”
“Thím ba vì kiếm chút tiền thực sự mất hết cả lý trí rồi, lại sắp xếp cho một kẻ mù loà vào công ty. Hắn có thể làm được gì chứ?”
“Tháng trước lão gia đến nịnh bợ nhà họ Vương gặp phải trở ngại, chắc rằng lúc này trong lòng đang rất tức giận. Lát nữa nhìn thấy Vương Hi chắc sẽ đuổi cậu ta ra ngoài.”
Những người họ hàng nhà họ Diệp thì thầm to nhỏ trong phòng họp.
“Lát nữa nên bảo thư ký in một tờ giấy dán ở ngoài cửa, ghi là người mù và chó không được vào trong.” Từ Đào hít một hơi thuốc lá thật sâu, để lộ ra cả hàm răng vàng nói.
“Từ Đào, anh nói cái gì thế?” Diệp Khinh Tuyết đột nhiên đứng phắt dậy.
“Ô hô, đây chẳng phải là cô bé ngoan ngoãn, giỏi ngậm bồ hòn làm ngọt nhất của nhà họ Diệp chúng ta hay sao. Hôm nay thực là kỳ lạ ha, ngoài một gã mù đến công ty làm việc, thì có kẻ câm cũng mở miệng nói chuyện rồi kìa.” Từ Đào ngạc nhiên nhìn Diệp Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699360/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.