Bây giờ Vương Hi không cần phải che giấu thân phận nữa, cho dù để nhà họ Vương ở thủ đô biết được mắt anh đã khỏi, anh cũng không sợ người bên nhà họ Vương tới đàn áp mình nữa. Kể từ ngày đầu tiên khi mắt anh tìm lại được ánh sáng và anh móc nối được với Hàn Thiếu Kiệt, đã không còn người nào có thể ngăn anh trỗi dậy trở lại. Anh không quan tâm đến việc để Trần Lan biết được về đôi mắt của mình, cũng không quan tâm Diệp Khinh Tuyết biết được, vậy nên bây giờ những gì anh nói và làm đều vô cùng mạnh dạn.
Để họ nghi ngờ anh đã trở lại bình thường thì đã làm sao, anh vốn dĩ là người bình thường mà.
Chỉ là tạm thời chưa muốn nói cho họ biết mà thôi.
Cho dù họ có thể đoán được rằng mắt anh đã được điều trị khỏi cũng chả làm sao cả.
Anh biết, Trần Lan vẫn chưa biết mắt của anh đã sáng, bây giờ vẫn tưởng anh là phế nhân như lúc trước. Anh nói với Trần Lan như vậy chắc chắn sẽ lại bị Trần Lan mỉa mai một trận.
Vậy nên sau khi anh nói những lời đó xong liền đi luôn mà không do dự gì cả.
Chỉ còn lại Trần Lan cứ thế cười giễu cợt ở nhà. Diệp Sơn vừa mang máng nghe thấy Vương Hi nói chuyện cũng chạy ra ngoài: “Cái gì, Vương Hi đi tham gia khoá đào tạo doanh nhân trong thành phố á? Không phải là mắt nó không nhìn thấy à? Tham gia kiểu gì? Còn nữa, có phải nó bảo Hàn Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699323/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.