Tiếng nói của Diệp Khinh Tuyết nghiêm túc, giọng nói không nóng không vội, tuy giọng điệu của cô nghe vô cùng bình thản nhưng tràn đầy sự tôn trọng với Vương Hi.
Đầu óc của Vương Hi hơi trống rỗng.
“Khinh Tuyết, cậu đừng đùa, cậu có chồng từ bao giờ, sao tớ không biết? Hơn nữa nhìn rất đẹp trai, khá bình thường mà, không thể là người mù chứ?” Đôi mi thanh tú nhạt màu của Lâm San San nhíu lại, dùng bàn tay nhỏ nhắn khua khua trước mặt Vương Hi.
Lúc này Vương Hi đang ngẩn người, không có tâm tình để ý đến cô ấy.
Lời nói của Diệp Khinh Tuyết lại khiến anh cảm động, cũng khiến anh bắt đầu áy náy tự trách, thì ra Diệp Khinh Tuyết chưa từng quan tâm đến thân phận của anh, vừa nãy anh lại hiểu lầm cô.
“Anh ấy tên là Vương Hi, đôi mắt bị mù ba đã năm rồi, gia đình tớ cũng có bối cảnh chắc hẳn cậu biết phải không? Bố mẹ tớ hoàn toàn dựa vào nhà họ Diệp, hôn nhân của tớ vốn không tự quyết được. Hai năm trước gia đình tớ gặp phải một cơn khủng hoảng, vừa vặn có người quen biết gia đình Vương Hi, muốn lập quan hệ hôn nhân với nhà họ Vương, muốn xin sự giúp đỡ của nhà họ Vương, cũng đánh cuộc đôi mắt của Vương Hi có thể chữa khỏi, nhà họ Diệp bọn tớ có thể lên như diêu gặp gió.”
“Người trong nhà vẫn xem thường thân phận của Vương Hi, sợ người ngoài cười nhạo, nên chỉ để bọn mình lấy giấy đăng kí kết hôn, không tổ chức hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699316/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.