Nếu như không phải hiệp hội thương gia hôm nay có nhân vật phía chính phủ ở đây, Trần Tử Phong chắc chắn tát cho Trần Tử Hiên một cái lộn nhào. Rất nhiều người cho rằng cho dù mắt của Vương Hi khỏi rồi cũng vô dụng, anh đã thất thế ở thủ đô rồi, cho nên không coi Vương Hi ra gì. Nhưng Trần Tử Phong nhìn hiểu được ánh mắt của Vương Hi, đôi mắt của anh vừa nãy rất sáng sủa, tràn đầy thần thái, ánh mắt của anh tuyệt đối không chỉ báo cho mọi người tin đôi mắt đã nhìn được, mà là thù hận và dã tâm.
Vương Hi có thể làm loạn hiệp hội thương gia với thân phận người mù, đùa giỡn Trần Tử Hiên đến mức xoay vòng vòng, một khi mọi người biết mắt anh đã chữa khỏi rồi, sẽ bắt đầu tiếp tục giúp đỡ anh, anh tuyệt đối là một con sói ngoan độc vùng dậy lần nữa.
Trần Tử Hiên đã đắc tội với Vương Hi, khiến cho Trần Tử Phong cảm thấy hết sức phiền lòng, nhưng cho dù quá mệt, hiệp hội thương gia này đã làm đến bước này rồi, vẫn nên kiên trì tiếp.
Nhìn thoáng qua Trần Tử Hiên sau khi lui khỏi bàn chủ tịch, Trần Tử Phong chỉnh trang lại một chút sắc mặt khó coi. gắng sức lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nói với Vương Hi đang ngồi ở vị trí của của anh ta: “Hi thiếu gia, thằng em đó của tôi không hiểu chuyện, nhưng mà không phải thực sự thân thích gì lắm, là họ hàng bên phía ông lão nhà tôi, trong nhà họ Trần chúng tôi nó chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699295/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.