Đã ở với Diệp Khinh Tuyết hai năm, thêm sự tiếp xúc sau khi mắt lấy lại ánh sáng, Vương Hi đã biết tính cách của Diệp Khinh Tuyết. Tính cách của cô gái này kiên cường lạnh lùng, là một người cuồng công việc, không thích nói chuyện, tuy không thích anh, nhưng chung thủy với hôn nhân, là người vợ tốt có đức hạnh.
Mà Diệp Khinh Tuyết bỗng nhiên nói giúp anh, lại khiến trong lòng anh có một chút xíu cảm động.
Anh quen bị người khác bắt nạt rồi, bản thân cũng là người có thể làm việc lớn, chịu được cô đơn, cũng coi nhẹ được sự chế nhạo của người khác, tuy anh không phục sự châm biếm của Trần Lan và Diệp Sơn, nhưng anh lười phải so đo với Trần Lan và Diệp Sơn.
Anh đánh giá lại Diệp Khinh Tuyết.
“Mẹ đối xử với nó thế nào chứ?” Trần Lan lập tức thay đổi sắc mặt.
Diệp Khinh Tuyết đã nâng hàng mi lên, đôi mắt trong veo, nhìn chăm chú vào Trần Lan không nói gì.
“Con nhóc chết tiệt, mẹ nuôi con khôn lớn thành người có dễ không? Cuối cùng lại nói đỡ cho người ngoài. Không phải mẹ nói chuyện khó nghe, vốn Vương Hi đã mất chỗ đứng ở nhà họ Vương rồi. Mắt của nó lại không nhìn thấy gì, đã định trước cả đời này không cách nào ngóc đầu dậy được nữa đúng không? Dẫn nó ra ngoài chính là mất thể diện, chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Vì nó, hai năm nay số lần chúng ta bị những gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Minh Hải châm biếm còn ít sao?” Trần Lan giống như người đàn bà chanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/148937/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.