Cũng không quan tâm tới lão Lưu có đồng ý hay không, Vương Hi một tay tóm chặt cổ áo phía sau ông ta, sau đó liền ấn ông ta vào xe.
Lúc lái xe, Vương Hi thỉnh thoảng lại xem thời gian.
Anh là một người làm việc có hiệu suất rất cao, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi mà làm việc chính là làm việc, chỉ cần là công việc, anh liền muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất đạt được hiệu suất cao nhất.
Thời gian có lẽ vẫn còn kịp.
Sau khi đến ngân hàng, anh lấy ra thẻ ngân hàng của lão Lưu trực tiếp rút tiền: “Mật khẩu là bao nhiêu?”
“Vương thiếu gia, tôi thực sự không có tiền.” Vẻ mặt Lão Lưu thật sự không biết làm sao.
Lão Lưu hai năm này thật sự kiếm được không ít tiền từ nhà họ Vương, nhưng làm sao có thể đem tiền giao cho anh chứ? Số tiền ông ta lấy được không phải là một con số nhỏ, chỉ cần giữ được nó, cho dù bị Vương Hi đánh mười trận cũng có làm sao?
Cho dù Vương Hi bây giờ là tâm phúc trong mắt nhà họ Diệp cùng nhà họ Vương, có thân phận đại thiếu gia, khiến ông ta bị khai trừ cũng đáng.
Trong lòng ông ta nghĩ, đồ ranh con, đừng tưởng thân phận của cậu cao hơn so với tôi, muốn cùng tôi chơi trò mưu kế, còn non nớt lắm.
“Vậy được thôi, tôi sẽ gọi điện nói cho vợ của anh biết, anh ở bên ngoài bao nuôi một người phụ nữ.” Vương Hi hờ hững nói.
Nhân viên ngân hàng vô cùng kinh ngạc nhìn hai người.
“Tôi chỉ có năm trăm ngàn!” Sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/148932/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.