Mấy ngày sau— 
-Chậc! Thật khó chịu! Xem ra phải chăm tập thể dục mới được. 
Những ngày qua cuộc sống của ta rất yên ổn, đại tiểu thư cũng không thường xuyên lên cơn nữa, nhưng đôi khi miệng vẫn toàn kêu dọa cắt lương của ta, thực chẳng vui. Mà ta cũng vẫn ngoan ngoãn đều đặn giúp đại tiểu thư làm chút điểm tâm, nhìn nàng ta ăn ngon ta cũng thấy vui vui trong lòng, cũng chớ hiểu lầm a, ta chỉ vui vì giữ được chén cơm thôi. Chưa kể gần đây ta rất được các tiểu a hoàn trong phủ hâm mộ, đi trên đường cũng có nhiều cô nương kể về ta "Vu gia có cô gia thương thê tử hết mực ngày ngày vì thê tử làm đồ ăn ngon" ha ha ha có thể nói ta chính là soái ca trong lòng bao cô nương trong thành. 
-Lăng ca ca! Lăng ca ca! Cứu đệ! 
-Tiểu bánh bao! Ngươi sao chạy tới đây? 
Vu Lâm gần đây rất hay bám theo ta, nên ta cũng thân thiết đặt cho hắn cái hiệu tiểu bánh bao, thực khả ái à nha, nhìn tiểu hài tử mặt đỏ bừng chạy tới ôm chân ta làm ta thực muốn cưng hết sức, đúng như ý nghĩ, ta bế tiểu bánh bao lên nhéo cho mấy cái. Đúng lúc có một tốp a hoàn chạy theo sau. 
-Chúng nô tì thỉnh cô gia. 
-Được rồi! 
-Lăng ca ca, cứu đệ! –Tiểu bánh bao cứ ôm cứng cổ ta. 
-Các ngươi làm gì mà chạy dữ vậy? –Không biết tiểu bánh bao lại gây chuyện gì đây. 
-Dạ là tam công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-that-kho-hieu/2642571/chuong-7.html