Chung Khánh Ngôn chào đời vào cuối xuân, là một ca sinh non.
Khi bé được bốn tuổi, cô của bé từng kể lại quá trình sinh nở ấy, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nghe lại vẫn thấy có chút hồi hộp căng thẳng.
Lúc ấy Mạnh Gia mang thai được ba mươi tư tuần. Một buổi tối sau khi ăn xong, Hàn Nhược Nam cùng cô đi dạo.
Suốt dọc đường, Hàn Nhược Nam luôn dặn dò cô phải chú ý đủ điều. Mạnh Gia chăm chú lắng nghe, cảm thấy mẹ chồng mình cũng có lúc rất đáng yêu.
Đặc biệt là khi bà mắng người nhà họ Chung, nói bọn họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, đứa trẻ thì mang họ nhà họ còn người mang nặng đẻ đau lại là bên mình.
Mạnh Gia vốn dĩ cũng đã hết sức cẩn trọng, trong thời kỳ mang thai chỉ uống một viên nhai nhôm–magie dùng cho đau dạ dày đã lo lắng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, phải hỏi bác sĩ đi hỏi bác sĩ lại cho yên tâm.
Nhưng bác sĩ bảo không sao cả, suốt thai kỳ mọi lần kiểm tra đều không phát hiện điều gì bất thường.
Lúc ấy Chung Túc Thạch được gọi đi công tác khảo sát đột xuất, không yên tâm để Mạnh Gia ở nhà một mình nên đã đưa cô về nhà ba mẹ.
Ở đó có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, có người giúp việc, lại có cả Đàm Tâm Lan thường xuyên đến thăm nom, lúc ấy anh mới có thể tạm an lòng.
Họ đi được một đoạn thì gặp Đàm Tông Hoà, bà đến thăm một bậc trưởng bối.
Đàm Tông Hòa hỏi:
“Nhược Nam, con dâu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669299/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.