Tối hôm đó, sau khi chúc ngủ ngon với Chung Linh, Mạnh Gia đã đi ngủ sớm.  Nhưng cô nằm nghiêng trên giường, qua khung cửa sổ khép hờ lặng lẽ nhìn mặt biển xanh sẫm dưới ánh đêm, lắng nghe tiếng sóng lúc trào dâng, lúc lặng lẽ, lòng cũng theo đó mà chập chờn không yên.  Căn phòng này rất rộng, Chung Linh ở phòng bên cạnh, từ phòng ngủ của cô ấy còn vọng ra tiếng cười khúc khích.  Không rõ cô ấy đang xem clip ngắn hay đang video call với Diệp Dận.  Mạnh Gia cố gắng thả lỏng đầu óc, không nghĩ ngợi gì để dễ ngủ hơn.  Nhưng càng như thế đầu óc lại càng lắm ngả lối, hết chỗ này chợt nảy ra chỗ kia, toàn những suy nghĩ vẩn vơ chẳng liên quan.  Cô bỗng nhớ về thời thơ ấu, lòng quay ngược về mười mấy năm trước.  Vì sinh vào nửa cuối năm, Mạnh Gia nhập học muộn một năm, so với các bạn trong lớp thì lớn hơn chừng nửa tuổi nhưng cô đã sớm biết cách quan sát sắc mặt người khác.  Khi lên lớp dưới yêu cầu nghiêm khắc của cô giáo chủ nhiệm trẻ, Mạnh Gia luôn là người ngồi ngay ngắn nhất.  Ra chơi nếu chạm mặt bạn bè, mà trong lớp lại toàn con nhà giàu cô lúc nào cũng nhỏ nhẹ, rối rít xin lỗi, nhường đường, cảm ơn.  Cô cũng đã học cách im lặng giữ những lời đồn thổi trong lòng.  Có một lần ở cổng trường, đúng lúc dì Trương ra ngoài mua thuốc cho bà Hoàng, tiện thể đón Mạnh Gia về.  Cô đang cầm cây kem, vừa cắn một miếng liền hỏi: “Dì ơi, ‘cái đuôi lẽo đẽo’ nghĩa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669297/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.