Mạnh Gia quay đầu lại, mấy sợi tóc bên thái dương rơi lòa xòa xuống má, ánh đèn sáng rực treo cao trong phòng hắt xuống, đổ thành một lớp bóng mờ dưới mi mắt cô.
“Làm gì vậy? Không phải nói là phải giữ lễ sao, vậy thì em đi đây.”
Cô cong cong hàng mi, ánh mắt kiêu kỳ không chịu bước thêm nửa bước, đứng nguyên tại chỗ chờ anh đến mời.
Chung Túc Thạch quả thật có đi tới, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng nghiêm nghị, dáng vẻ vừa muốn lại vừa kiềm chế, không một chút tham luyến.
Cuối cùng anh chỉ đưa tay xoa nhẹ gò má cô: “Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
Mạnh Gia sững người, môi mím lại, cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Chung Túc Thạch là kiểu người cảm xúc quá ổn định, khả năng tự kiểm soát quá mạnh, đôi lúc cứng nhắc bảo thủ đến mức dầu muối không vào.
Cô hừ khẽ một tiếng, không thèm đóng cửa giúp anh, dậm dậm bước chạy lên lầu.
Chung Túc Thạch khẽ cười bất lực, tự tay khóa cửa lại, rồi xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mạnh Gia trở về phòng, đá văng giày leo lên giường nằm ngủ.
Từ sáng đã phải bay chuyến sớm, buổi chiều lại dồn hết tâm trí vào phiên dịch đồng thời cho hội nghị, cô vừa nhắm mắt chưa được bao lâu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cứ như còn việc gì chưa xong, cô mơ màng mộng mị, nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy có ai đó bước lên lầu.
Sau đó là tiếng “két” nhẹ, cửa phòng bị đẩy vào rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669295/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.