Chung Túc Thạch tắm xong, cởi chiếc sơ mi bị mặc cả ngày đến nhăn nhúm mất cả dáng, ném thẳng vào sọt đồ bẩn.
Đêm khuya đèn tắt, anh nằm vật lên giường, mở mắt nhìn trần nhà, trở mình thế nào cũng không tài nào chợp mắt được.
Gần hai giờ rưỡi sáng, Chung Túc Thạch đành nhận thua, ngồi dậy khỏi giường đi tìm Mạnh Gia ở phòng khách.
Anh vặn tay nắm vài lần mới phát hiện cô cao tay hơn, đã khóa trái cửa từ bên trong, như thể sớm đoán được chiêu này của anh.
Chung Túc Thạch nhớ ra có chìa khóa dự phòng ở đâu đó, nhưng lúc ấy thật sự không thể nhớ nổi.
Anh gọi cho Trịnh Đình. Đầu dây bên kia giữa đêm bị gọi, còn tưởng có chuyện gì gấp gáp.
Kết quả, chỉ nghe Chung tổng vội như lửa cháy sau lưng hỏi: “Chú Đình, ổ khóa ở phòng này là chú cho người lắp à?”
Trịnh Đình nhất quyết cho rằng là chuyện khẩn, “Trong nhà bị trộm à? Mất gì rồi?”
“Không. Tôi muốn hỏi chìa khóa dự phòng của cửa phòng để ở đâu?”
Trịnh Đình nghĩ một chút, “Ở thư phòng, trên ngăn cao nhất của cái tủ sách lớn, có một cái hộp.”
Chung Túc Thạch vừa leo cầu thang vừa đáp: “Được, làm phiền chú nghỉ ngơi.”
“Có chuyện gì không vậy?”
Không hỏi cho ra lẽ, Trịnh Đình cứ cảm thấy không yên lòng.
Nhưng Chung Túc Thạch bình thản trả lời: “À, Mạnh Gia khóa tôi ngoài cửa.”
“... Vậy được, cậu giữ gìn sức khỏe.”
Trịnh Đình cúp máy, vợ ông bên cạnh hỏi có chuyện gì, Chung tổng làm sao?
Ông lắc đầu cười, “Không sao. Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669290/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.