Người con gái nằm ngửa trên bàn, làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn càng chói đến mức khiến người ta lóa mắt.
Về sau chiếc sơ mi trắng của Chung Túc Thạch thậm chí không cần cởi hết cúc.
Mạnh Gia khẽ co vai, giống như tơ kén dần dần tách khỏi cơ thể, cô trong những đợt đẩy đưa liên hồi, hóa thành con nhộng.
Anh kéo cô dậy ôm gọn vào lòng. Mạnh Gia ngồi không vững, cột sống mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào vai anh.
Cô hơi ngẩng đầu, khẽ hôn lên nốt ruồi nhỏ phía trên của anh. Chung Túc Thạch ghì sát vào, tim run rẩy tê dại đến mức khó nhịn, đành phải nhắm mắt lại một lúc.
Đến khi giấy tờ rơi đầy đất, anh mới chịu dừng lại. Hai người trong nhịp thở hỗn loạn, ánh mắt quấn lấy nhau.
Mạnh Gia nhìn thấy trên mặt anh, là nét lạnh lẽo xen lẫn sa đọa, cả khuôn mặt đầy vẻ xao xác, những mảnh vụn d*c v*ng rối loạn, chằng chịt bò khắp hốc mắt đỏ ngầu của anh.
Cô yêu nhất là dáng vẻ này của anh, dáng vẻ hoàn toàn đối lập với phẩm hạnh nghiêm chỉnh vốn có, yêu đến không thể kiềm chế nổi.
Cô nghĩ nếu có thể, cả đời này dù vinh hoa hay phù phiếm, cô cũng nguyện đánh đổi hết vì anh.
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, vì yêu cầu nghiêm ngặt về an toàn sản xuất Chung Túc Thạch đích thân đi trực, cả ngày không rời Bắc Kinh.
Mạnh Gia ở nhà mỗi ngày, ngoài việc học, khi lật xem mấy tấm ảnh do Chung Linh gửi, lòng cô cũng dậy sóng.
Buổi tối khi đi ngủ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669265/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.