Khi sắp bước vào cửa, điện thoại của Chung Túc Thạch vang lên. Anh nhìn lướt qua số, nhíu mày rồi cầm máy trong tay.
Sau đó nói với Mạnh Gia: “Em lên trước đi.”
Cô chỉ kịp liếc thấy trên màn hình có chữ “Chung”, chắc là người lớn trong nhà anh.
Mạnh Gia khẽ gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vào thư phòng ôn bài.
Chờ cô đi xa rồi, Chung Túc Thạch mới trượt tay nghe máy, “Ba.”
Đầu dây bên kia bật ra một tiếng cười lạnh: “Hóa ra công tử nhà họ Chung cũng biết phân biệt trên dưới à?”
Anh cũng không hề nể nang: “Người nhà họ Đàm ai cũng độc đoán ngang ngược, thì đáng gì gọi là ‘trên’.”
Cơn giáo huấn không thể trốn thoát này đến nhanh hơn dự tính của Chung Túc Thạch.
Anh vừa nghe vừa nhấc chân, chậm rãi bước qua hành lang dài.
“Ông nội con đồng ý tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự, không có nghĩa là con không cần kết hôn! Lại càng không có nghĩa là con có thể cưới con gái của Mạnh Duy Quân. Hắn là ai? Cùng lắm chỉ dạy dỗ con hai năm, cho chút thể diện nên con mới gọi là thầy! Ngay cả con gái ruột của Đàm Tông Hòa ba với ông nội con còn chê, huống hồ là cái đứa chẳng rõ lai lịch này.”
Nghe xong bản báo cáo, Chung Trực Dân tức đến dựng cả râu, đóng chặt cửa lại mắng con trai một trận tơi bời.
Anh cắn răng, mặt tái nhợt giải thích: “Cô ấy có xuất thân đàng hoàng, mẹ cô ấy....”
“Được rồi được rồi! Mẹ cô ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669259/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.