“Cháu thích nó sao?”  Hoàng Ngô Muội nghe như vừa nghe được chuyện gì đại nghịch bất đạo.  Trên tấm đệm lụa song diện mà bà đang quỳ, vải dồn lại thành nếp nhăn, Mạnh Gia đưa tay vuốt phẳng.  Cô nặng nề gật đầu, “Thích ạ.”  Không muốn lừa bà ngoại, thực ra cũng chẳng thể qua nổi đôi mắt tinh tường của bà, cô chỉ có thể thành thật thừa nhận.  Hoàng Ngô Muội tức đến sững người, đứng dậy rút từ trên bàn thờ ra một cây thước mộc, nghiến răng hạ quyết tâm, thước giơ lên rồi nặng nề quật xuống lưng cô từng cái một: “Nó chẳng qua nể mặt Mạnh Duy Quân, tốt bụng đưa cháu đi Bắc Kinh một chuyến, thế mà cháu lại nảy sinh cái ý nghĩ đó với nó à!”  Trong lòng Mạnh Gia nói, không phải vậy, không chỉ là như vậy.  Chuyến đi Bắc Kinh lần đó, chỉ là một việc nhỏ xíu trong vô vàn sự thiên vị mà thầy Chung dành cho cô.  Nghĩ kỹ lại, dường như mỗi lần cô khó xử, bất lực hay đau khổ, trong bóng tối mịt mùng, bên cạnh cô đều thấp thoáng có bóng dáng thầy Chung.  Những cú quật nặng nề rơi xuống, lưng cô bỏng rát đau đớn, trán lập tức túa ra mồ hôi lạnh.  Mạnh Gia thẳng lưng, không tránh né, cắn chặt răng, cứng rắn chịu đựng tất cả.  Cơn đau thấu tim khiến Mạnh Gia kiệt sức, cô quỳ không vững nữa, đầu gối như bông liễu bay giữa không trung, chẳng còn sức mà bám trụ vào mặt đất.  Cô cố nhịn không khóc, bà ngoại không thích cô khóc, từ nhỏ đã dạy cô rằng, gặp chuyện mà khóc là vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669242/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.