Khóe môi của Mạnh Gia thấp thoáng ý cười, nhưng cô không dám nhìn lâu vào ánh mắt dịu dàng như ngọc của anh Chung, vì sợ rằng nếu nhìn lâu quá linh hồn sẽ bị vẻ tuấn tú thanh nhã kia kéo đi, lơ lửng trôi dạt như đang ngắm một bức phù thế họa không ngừng biến đổi.
Thế nên cô đành quay đầu, phóng mắt qua nửa cầu hành lang, nhìn về ngọn núi xa mờ sương khói.
Mạnh Gia ngồi xuống, hai bàn tay xoay xoay cốc sứ trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: 
“Chung tiên sinh, thế giới của người trưởng thành là như thế nào ạ?” 
Chung Túc Thạch đặt ly rượu xuống bàn trà. Anh bắt chéo chân, nửa người trên ngả ra sau, hai tay đan vào nhau buông lỏng đặt trên đầu gối, tư thế như thể chuẩn bị tâm tình dài dòng với cô.
Anh trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có lẽ, chính là phải dốc toàn lực làm tốt mọi việc, đồng thời sẵn sàng chấp nhận mọi điều bất ngờ có thể xảy đến.”
Con người sống trong dòng chảy thời gian, suy cho cùng cũng chỉ là trong từng ngày trôi qua, đối với cuộc sống hoặc bản chất của nó dần dần sinh ra những cảm ngộ sâu sắc hơn.
Khóe môi Mạnh Gia khẽ nhếch, là một nụ cười đắng đót đầy xót xa.
Cô nói: “Nghe thì anh có thể không tin… nhưng em luôn trong tư thế sẵn sàng.”
Hồi học lớp 9, một đêm đầu xuân còn vương cái lạnh, bà ngoại cô bất ngờ bị nhồi máu cơ tim, khi dì Trương gọi điện tới cô vẫn đang học thêm buổi tối ở trường. Giáo viên chủ nhiệm nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669235/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.