Khi xe chạy tới đoạn đường núi, Mạnh Gia xuống xe, trả tiền cho tài xế, tiện tay chỉ một hướng: “Lối lên là đường này đúng không ạ?”
Tài xế không rõ cô là ai, nhưng khu vực này toàn là nơi ở của giới quyền quý. Những công trình kiểu vườn lâm thời Minh, mái ngói đỏ, tường ngọc xanh, đều xây dựng ở vị trí đẹp nhất lưng chừng núi.
Anh ta gật đầu: “Cô đi theo đường này lên, nhưng có vào được hay không thì tôi không dám đảm bảo.”
Mạnh Gia bung chiếc ô nhỏ, tay xách túi giấy, sải bước đi lên.
Con đường vòng quanh núi trông ngoằn ngoèo, nhưng mỗi bước đều mang đến cảnh sắc khác nhau, có nét thú vị riêng. Cảnh núi phía Bắc xanh thẫm, phong cách kiến trúc nghiêm trang trầm ổn, rất khác với vùng Lĩnh Nam.
Nếu không phải vì nắng trưa gay gắt, thì dưới làn gió non mát lành này, Mạnh Gia thật muốn dừng chân nghỉ ngơi đôi chút.
Đi được khoảng mười phút, cô bị một trạm gác chặn lại hỏi làm gì ở đây.
Mạnh Gia giải thích: “Tôi đến tìm anh Chung, anh ấy nói đang ở nhà.”
Nhân viên an ninh nghi hoặc đánh giá cô một lượt, vẫn làm việc nghiêm túc đúng quy định: “Phiền cô xuất trình giấy tờ, đến bên này đăng ký.”
Mạnh Gia lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho anh ta.
Anh Chung đúng là đã trở về khu nhà này tối qua, nhưng tin này chẳng khó dò hỏi. Chỉ cần ông ấy còn ở trên núi, thế nào cũng có người kiếm cớ đến tìm.
Cho một người vào thôi, thì bản kiểm điểm mười nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669224/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.