Bữa cơm tất niên đạm bạc nhưng lại rất ấm áp, chỉ có sủi cảo nóng hổi mới rò lò quyện với đậu phộng thơm ngào ngạt, và một ít thịt bò, Trương Tiểu Tịch ăn quên cả trời đất, sau đó còn bồi Vương Thắng Nam cùng đi thăm mẫu thân mỹ nữ sư phụ quanh năm bị bệnh liệt giường, trạch nam cũng chúc bà sớm ngày khôi phục, nhưng hiển nhiên tất cả mọi người cảm thấy đây chỉ là câu khách sáo, mấy năm trước, mẫu thân của Vương Thắng Nam đột nhiên nhiễm một căn bệnh lạ, năm đó vì chạy chữa cho bà, tài sản của võ quán đã dùng hơn phân nửa, may mắn được một đạo sĩ cho thuốc nên hiện tại tạm thời không lo lắng tính mạng, nhưng cần dùng thuốc ba lần một ngày, mặc dù dược liệu cũng không đắt, nhưng tích tụ lại cũng là số tiền không nhỏ, số tiền bán đậu hũ mỹ nữ sư phụ liều mạng kiếm mỗi ngày chẳng những phụ cấp võ quán, hơn nữa còn phải mua thuốc cho mẫu thân của nàng, nhất là nhìn mẫu thân hốc hác gầy gò, Vương Thắng Nam cũng rất khổ sở, mỹ nữ sư phụ ôm tâm trạng không tốt lần đầu tiên khui một vò rượu, tự rót tự uống.
"Sư phụ, cô uống chậm một chút, thân thể quan trọng." Trạch nam ở một bên quan tâm ân cần, nàng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, đặt ở kiếp trước vẫn chỉ là nữ sinh cấp ba hồn nhiên ngây thơ, bây nhưng ở thế giới này phải lo toàn bộ gánh nặng gia đình, phải lo cho võ quán, lại còn phải chăm sóc mẫu thân, quả nhiên không dễ dàng, nhưng mà ngày thường sư phụ đem tất cả cảm xúc đều giấu dưới vẻ ngoài lạnh như băng, không để ai phát hiện tâm tư, nghĩ tới đây Trương Tiểu Tịch nhịn không được đau lòng không thôi.
Vương Thắng Nam đẩy chén rượu trước người ra, ngẩng mặt lên nói ". Vậy cậu uống với ta."
Mệnh sư khó phạm, Trương Tiểu Tịch đành phải ngồi xuống, chỉ là mỹ nữ sư phụ hiện tại đã uống mặt đỏ tới mang tai, thở gấp liên tục, đôi môi chín mọng ướt át như một loại hấp dẫn không tên, trạch nam nhìn một chút liền suýt nữa kiềm không được, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim ngoan ngoãn ngồi xuống như một học sinh tiểu học không dám động đậy.
Lại uống mấy chén, Vương Thắng Nam bỗng nhiên cầm bầu rượu trên bàn lên, chỉ vào trạch nam trách móc, " Kêu cậu bồi ta uống rượu, sao một ly cũng chưa uống? Khinh nhau à?"
Trạch nam đành nâng chén lên trước mặt Vương Thắng Nam, "Lỗi của ta, lỗi của ta, sư phụ cô đừng có uống nữa, phạt ta đi."
Vương Thắng Nam lúc này mới gật đầu hài lòng, đứng dậy tiến tới trước mặt Trương Tiểu Tịch, trạch nam chỉ cảm thấy ánh mắt của mình bị một màu trắng trắng che lại, hương thơm quyến rũ theo gió ùa vào mũi hắn, đầu hắn kêu ong ong giống như muốn nổ tung, ngay cả thân thể cũng bắt đầu rục rịch.
Nhưng mà một giây sau, rượu thấm vào áo lại giúp hắn xua tan tất cả dục vọng, nhìn mỹ nữ sư phụ đang lơ ngơ đi đứng lảo đảo, trạch nam hơi áy náy, sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đây, mặc dù mình không phải chính nhân quân tử, nhưng để sư phụ thương tâm hắn không làm được.
Vương Thắng Nam rót rượu nửa ngày vào tay áo Trương Tiểu Tịch, thấy chén vẫn không đầy, tâm trạng tích tụ trong lòng lập tức bùng phát, khóc lên, "Các ngươi đều ăn hiếp ta... Các ngươi đều ăn hiếp ta... Ô ô ô, cha con rất nhớ người a, nữ nhi rất nhớ người... Sao người bỏ mặc Thắng Nam, chẳng lẽ không cần Thắng Nam nữa... Ô ô."
Trong khoảnh khắc Trạch nam cũng trợn tròn mắt, tay chân luống cuống nhìn sư phụ khóc như mưa, Nhưng dù gì kiếp trước cũng chọn chủng tộc "anh trai", kỹ năng ‘anh rất tốt’ chắc chắn đã max, max không thể max hơn, đối mặt loại tình huống này cũng giải quyết dễ dàng...
An ủi sư phụ một hồi, mắt thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, trạch nam vỗ ngực đòi dẫn nàng chơi trò đập chuột mình mới sáng chế, nội dung tương tự máy chơi game bên bên đường, nhưng mà lúc này thiếu niên không có máy chơi game đành phải xung phong đóng vai chuột đất, bị sư phụ xiêu xiêu vẹo vẹo chạy khắp sân, nhưng mà cuối cùng sư phụ bắt được chuột đất lại không nỡ dùng cháy đánh hắn.
Nửa đêm, Trương Tiểu Tịch ôm Vương Thắng Nam đã ngủ gục trên bàn sau một ngày chơi thỏa ý trở về khuê phòng của nàng, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt sư phụ trong lúc ngủ mơ, trạch nam cảm thấy ấm áp, tắt đèn, Trương Tiểu Tịch lặng lẽ rời võ quán, trên đường về nhà, nhớ lại những gì vừa trải qua, thiếu niên cũng có chút cảm khái, nếu không phải bởi vì uống say, có lẽ mình vĩnh viễn cũng không gặp thấy được một mặt khác của sư phụ a, nhưng mà không biết sáng ngày mai tỉnh táo, nhớ lại hôm nay bị mình làm trò, nàng có muốn giết mình không....
Dù sao có thể trông thấy sư phụ nụ cười thì dù bị truy sát cũng cam tâm tình nguyện, Trương Tiểu Tịch nghĩ.
Sáng ngày thứ hai, sau khi thiếu niên hành công hai vòng, ung dung đi tới phòng bếp, chuẩn bị nấu chút cháo, vừa vo sạch gạo đổ vào trong nồi, Trương Tiểu Tịch chợt nhớ hôm qua dạo phố có vẻ như bỏ ra hai lượng bạc mua về rồi tám đông trùng hạ thảo côn trùng-kun chưa biết thật giả, nó có phải đông trùng hạ thảo như trong sách không a? Trương Tiểu Tịch nhìn côn trùng-kun một hồi, ách... Bề ngoài thứ này thật sự là có chút giống... có màu vàng vàng, cứ như cục phân nhỏ, cũng may miễn cưỡng còn có thể nhìn ra bộ dáng côn trùng (Trương Tiểu Tịch: dis, côn trùng trưởng thành cũng khác gì, tác giả ta cầu ngài tuyệt đối đừng để ta ăn thứ này được không?),kết quả không cẩn thận buông tay, ai nha, côn trùng-kun vừa vặn tiến vào nồi cháo (Trương Tiểu Tịch:...),tám chữ quang vinh tám chữ hổ thẹn của tổng bí thư dạy rằng chúng ta phải cảm thấy hổ thẹn với hành vi xa hoa dâm đãn, mặc dù sinh hoạt đã được cải thiện, nhưng nước cháo thơm ngào ngạt sao có thể lãng phí đây, huống hồ nếu như côn trùng-kun thật là đông trùng hạ thảo trong truyền thuyết Đông y, thế thì đổ nước chào càng lãng phí, lo lắng nửa ngày, Trương Tiểu Tịch cuối cùng đành phải giả bộ đóng nắp nồi lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cũng chỉ có thể cầu nguyện, ta thiếu niên thế kỷ 21 đến từ thiên triều cũng mang theo kỹ năng bách độc bất xâm của Trung Hoa anh hùng tới đây.
Sau gần nửa canh giờ nước cháo đã chín tới, nhưng mà Trương Tiểu Tịch cho rằng nhiệt độ cao có thể trừ độc cho nên hắn đợi thêm mười phút mới mở nắp nồi, nhìn lấy côn trùng-kun nổi lềnh bềnh trên cháo, thiếu niên rất hoài nghi phải chăng thứ này có thể tiêu hóa, vì cẩn thận, Trương Tiểu Tịch dụ dỗ một con chó đực bên nhà hàng xóm, dùng một chén cháo nhỏ uy bức dụ dỗ đồng chí chó đáng thương ăn, quan sát một hồi, phát hiện vật thí nghiệm số 1 vẫn sinh long hoạt hổ tản bộ trong vườn, dáng vẻ rất là lạnh lùng cao quý, hoàn toàn không có dấu hiệu không muốn sống lăn lộn trên đất, thế là thiếu niên tuyên dương hết mình đồng chí số 1 đã cống hiến vì sự nghiệp khoa học vĩ đại, ăn xong cháo đông trùng hạ thảo, hắn còn tự thân tiễn số 1 ra cửa, ai ngờ mới vừa đi tới cử, dáng vẻ lạnh lùng cao quý vừa rồi hoàn toàn biến mất, không biết liêm sỉ dùng tốc độ ánh sáng nhào về cô mèo cái đang tản bộ ngoài cửa, cô mèo cái cũng không ngờ rằng đồng chí số 1 sẽ mãnh liệt như thế, mới kêu hai tiếng ‘méo...méo’ đã bị ấn xuống đất, mà đồng chí số 1 mới vừa rồi còn áo mũ chỉnh tề lúc này đã hoàn toàn lộ ra thú tính (người ta vốn là cầm thú tốt a),gầm một tiếng đã cưỡi lên cô mèo đang giãy dụa, không ngừng dùng vật thể cứng ngắc trông giống cơ quan sinh dục đâm vào cô mèo... Nhìn trận chiến vượt chủng tộc, Trương Tiểu Tịch sớm đã trợn mắt há mồm, sau đó, anh Trương, nhân chứng duy nhất kiêm kẻ chủ mưu gây ra vụ án hung tàn bậc nhất giới sinh vật hồi tưởng lại, trạch nam nói sự việc ngày đó phát sinh quá nhanh, mình tuy có tâm ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mèo bị hành hung hai canh giờ, mặt khác người bị hại đã hoàn thành các thủ tục tố tụng hình sự, vụ án đang được các cơ quan chức năng thẩm tra làm rõ, sớm ngày trả lại sự công bằng cho người bị hại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]