"Sư phụ ngài tới rồi." Trương Tiểu Tịch vội vàng tiến lên đón Vương Thắng Nam vào tiêu cục.
Vương Thắng Nam cũng có vẻ hiếu kỳ như đứa trẻ, "Đội lân đâu? Sao lúc này rồi đội lân còn chưa đến?"
Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, lúng túng, "Xảy... Xảy ra chút sơ suất."
Vương Thắng Nam thấy bộ dạng này của hắn, ánh mắt cũng biến thành cổ quái, "Không phải vì tiết kiệm tiền ngay cả đội lân ngươi cũng không mời chứ?
Trương Tiểu Tịch cười như mếu, trạch nam thế kỷ hai mươi mốt thì vẫn là giữa đường xuất gia, cách khai trương cũng là học được từ phim với tiểu thuyết, hắn vốn tự cho là trọn vẹn cũng không nghĩ tới sơ suất lớn như vậy.
Vương Thắng Nam tên đồ đệ này làm cho dở khóc dở cười, chỉ chỉ đám người đang nóng lòng chờ xem lân, "Vậy bọn hắn làm sao bây giờ?"
Trương Tiểu Tịch cũng bị tình huống đột phát làm lúng túng, cuối cùng ánh mắt kỳ vọng rơi trên người Vương Thắng Nam, thiếu niên kêu khóc, "Sư phụ a! Sư phụ! Đồ nhi hôm nay sống hay chết là nhờ sư phụ ngài!"
Vương Thắng Nam hơi lạnh người vì bị Trương Tiểu Tịch nhìn chằm chắm, nói vội, "Ta không biết múa lân, không giúp được."
Giờ phút này Trương Tiểu Tịch sớm đã hóa thành vua màn ảnh, hai mắt đẫm lệ, phối hợp biểu cảm thảm thiết khiến người gặp người thương, cầu khẩn, "Không cần sư phụ ngài múa lân, chỉ cần đến lúc đó giúp ta một vấn đề nhỏ là được."
"Chuyện gì?" Vương Thắng Nam cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-cuc/1998498/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.