Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Lê đi thang máy.
Cậu đứng trong thang máy hưng phấn xoa tay, lại sợ bị Vưu Lạp ghét bỏ, cực lực nhẫn nhịn, chỉ ra vẻ bình tĩnh đi theo sau cô ra khỏi thang máy.
Tô Cẩm Lê từ trong núi sâu ra, cậu cũng biết mình thiếu kiến thức cho nên lúc ra khỏi nhà đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Gặp được đồ vật mới lạ, cũng không cần có vẻ quá khiếp sợ.
Gặp được thứ không biết, sẽ nhìn người xung quanh làm như thế nào thì mình làm theo.
Điệu thấp giữ bình an.
Vưu Lạp mang theo Tô Cẩm Lê về đến nhà, mở cửa phòng, mới nhớ tới quay đầu lại nhìn kỹ Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê lập tức biểu hiện bộ dạng ngoan ngoãn.
“Cậu tới tìm anh trai mà không mang hành lý à?” Vưu Lạp hỏi hắn.
Tô Cẩm Lê lúc này mới nhớ tới, kinh hô: “A! Tôi bỏ quên xe đạp ở ven đường.
“Ngoại trừ xe đạp thì còn gì nữa?”
“Không có.”
Vưu Lạp lại nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê nửa ngày, mới cho Tô Cẩm Lê vào cửa: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có tâm tư gì khác.”
Tô Cẩm Lê còn đang lo lắng cho xe đạp của mình, chán nản hỏi: ”Xe đạp của tôi sẽ không bị ném đi chứ?”
“Tôi thấy cái xe đó còn lớn tuổi hơn cậu, cho dù bán sắt vụn, cũng chẳng bán được nhiêu, ném cũng không có tổn thất gì, cậu cũng đừng nhớ thương.”
“Ồ……”
Vưu Lạp lại cảm thấy Tô Cẩm Lê thú vị, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790924/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.