Ông lão xấu hổ một lúc, khụ một tiếng, lại nói: “Vậy khá tốt, tiếp tục bảo trì.”
“Vâng.” Tô Cẩm Lê cười đáp ứng, lại chuẩn bị rời đi.
“Cậu biết chơi cờ không?” Ông lão chỉ bàn cờ cách đó không xa.
“A? Tôi phải về tổ tiết mục.” Tô Cẩm Lê vội vàng cự tuyệt.
“Tiết mục gì?”
“Chính là một tiết mục tuyển tú, tôi đang tham gia thi đấu.”
Ông lão nghe xong gật đầu, lại rất không thích: “Làm minh tinh có cái gì tốt, toàn bộ đều chướng khí mù mịt, tôi rất không thích mấy minh tinh đó.”
“Sẽ được rất nhiều người thích mà! Đứng trên sân khấu thấy fans giơ bảng tên mình, còn kêu tên mình lên, sẽ cảm thấy cực kì hưng phấn.”
“Tôi không thích, ầm ĩ.” Ông lão lập tức phủ định.
Tô Cẩm Lê cũng không có biện pháp, vừa định nói phải rời khỏi, ông lão lại chỉ vào bàn cờ, hỏi cậu: “Cậu biết chơi cờ không?”
“A?”
“Cùng tôi đánh một ván cờ, tôi sẽ phái người đi nói tổ tiết mục gì kia.”
Tô Cẩm Lê chỉ có thể ngồi xuống, có người bưng bàn cờ tới, đặt trước mặt cậu.
Bọn họ đương nhiên không chơi cờ năm quân, mà là chơi cờ vây.
Ông lão cầm cờ đen, Tô Cẩm Lê cầm trắng, ông lão rất tin tưởng, còn hỏi Tô Cẩm Lê: “Cần tôi nhường không?”
“Không cần, ngài cứ làm theo ý mình.”
Tô Cẩm Lê đâu chỉ biết chơi cờ?
Lúc đầu cậu thành tinh đi theo anh trai trộm đi xem đám văn nhân nhã sĩ chơi cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790811/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.