“Kỳ thật lần trước mấy người anh Dũng chế tác một ca khúc cho tôi, tôi nghe xong hai lần cảm thấy rất được, nhưng chưa có lời. Giai điệu là ngày thường tập mở giọng, tôi rất thích, anh có nhớ không, là cái đoạn tôi ngâm nga lần trước Ô Vũ dạy Thường Tư Âm phát âm ấy.” Tô Cẩm Lê lại nói đến chuyện khác.
Vòng thi đấu tiếp theo cậu chưa chính thức xác nhận, cho nên đến bây giờ còn có chút do dự.
An Tử Yến gật đầu: “Nhớ rõ.”
Sau khi xác nhận tình cảm với Tô Cẩm Lê, An Tử Yến cố ý tìm bản chưa cắt nối của Tô Cẩm Lê, toàn bộ đều xem lại.
“Tôi muốn thử tự mình sáng tác lời, sau đó biểu diễn bài hát này, hẳn là có thể khống chế được.” Tô Cẩm Lê nghĩ rồi nói cho An Tử Yến ý nghĩ của mình.
Dù sao hiện tại An Tử Yến là lãnh đạo của cậu, cậu phải thương lượng một chút mới được.
“Vòng này em phải chuẩn bị hai bài hát, thời gian rất vội, nếu còn muốn tự sáng tác chỉ sợ là rất khó.”
“Tôi muốn thử xem.” Tô Cẩm Lê nói xong cười cười, thản nhiên nhìn An Tử Yến, “Lúc trước tôi cũng chỉ luyện tập nữa năm đã tham gia thi đấu, thế mà có thể kiên trì đến bây giờ, không thử xem làm sao biết được?”
An Tử Yến luôn cảm thấy rằng nụ cười của Tô Cẩm Lê có thể chữa lành mọi vết thương cho anh ngay lập tức.
Nụ cười tự nhiên, đôi mắt cong cong, khuôn mặt xinh đẹp, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790793/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.