Ô Vũ vẫn để An Tử Hàm vào phòng ngủ.
Sau khi bước vào, An Tử Hàm bắt đầu nhận xét rất khó chịu: “Cậu đang sống trong một chiếc quan tài phải không? Mẹ nó, phòng ngủ cách nhau một tấm ván? Vốn dĩ đã không lớn lại ngăn thành hai phòng? Cửa sổ mỗi bên một nửa đúng không? Còn có một khe hở, để nhìn trộm hả?”
“Không bắt cậu sống ở đây.” Ô Vũ lãnh đạm trả lời.
“Cái chỗ nhỏ này, Ba Nhược Ba La nghĩ thế nào vậy? Không biết xấu hổ sao?”
“Là cho thự tập sinh chưa ra mắt, cậu muốn tốt bao nhiêu?”
An Tử Hàm quay đầu lại nhìn Ô Vũ, muốn nói gì lại nhịn xuống. Ô Vũ hiện tại cho dù đã ra mắt, đãi ngộ vẫn giống trước kia, cũng thật nghẹn khuất.
Cậu ngồi trên ghế nhắn tin.
Ô Vũ ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua liền phát hiện An Tử Hàm đang nhắn trong nhóm.
Cậu thò đầu xem, An Tử Hàm cũng không né, trực tiếp cho Ô Vũ xem.
An Tử Hàm: Tôi đến rồi, đến phòng ngủ Ô Vũ, cái chỗ thối hoắc.
Tô Cẩm Lê: Cậu ấy thế nào?
An Tử Hàm: Xấu xí, râu cũng không cạo.
Phạm Thiên Đình: Tôi đi mua đồ ăn, kí tên 30 cái, cuối cùng cũng thoát ra được. Các anh em, tôi vẫn còn nổi tiếng.
An Tử Hàm: Tên cậu ký có thể đem đi cân bán.
Tô Cẩm Lê: Các cậu từ từ chờ tôi, tôi mới ra sân bay.
Thường Tư Âm: Tôi cũng sắp tới rồi.
Ô Vũ xem xong không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790542/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.