Tô Cẩm Lê tỉnh lại, nhìn thấy An Tử Yến đang ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu, trên trán có một vết bầm tím rõ ràng.
Cậu hoảng sợ, vội bò dậy hỏi: “An đại ca, anh làm sao vậy?”
Nửa đêm bị tập kích?
“À, không có gì đâu, đập đầu vào tủ ngã xuống giường.” An Tử Yến vân đạm phong khinh mà trả lời.
“Sao anh ngủ không thành thật vậy?”
“Anh…… không thành thật?” An Tử Yến không thể bình tĩnh được nữa, chỉ vào mũi mình hỏi Tô Cẩm Lê.
“Em ngủ sẽ không như vậy……” Tô Cẩm Lê trả lời xong liền chột dạ, ho khan một tiếng, lại hỏi: “Là do em gây ra à?”
“Ừm.”
Tô Cẩm Lê xuống giường, đến cạnh An Tử Yến nói: “Em biết pháp thuật chữa trị, anh xem……”
Vừa nói, cậu vừa bắt đầu làm phép trên trán An Tử Yến, không nhịn được hỏi: “Hả? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”
An Tử Yến cũng cảm thấy càng ngày càng đau, vội đẩy Tô Cẩm Lê ra, sau đó nhìn vào gương lại càng suy sụp: “Đương nhiên là càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Sao lại thế này, em dùng ngược?”
“Được rồi, em về phòng đi, em đi trang điểm, anh ngủ thêm.”
Tô Cẩm Lê gật đầu đi về phía phòng của mình, nhưng lại va vào tường.
Cậu sững người một lúc, thử lại lần nữa vẫn phát hiện mình lại đập vào tường.
An Tử Yến đi tới xoa xoa trán Tô Cẩm Lê, nói: “Cho dù em có làm tổn thương anh, cũng không cần phải trừng phạt mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790516/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.