Tô Cẩm Lê đi theo An Tử Yến rời khỏi phòng họp, yếu ớt hỏi: “Anh sẽ không nhận thêm một bộ phim nữa chứ?”
Cậu đã có bóng ma tâm lý rồi.
“Biết em không thích hợp diễn kịch, sẽ không ép em nhận, Lần này là cơ hội biểu diễn, nhưng cũng là một công việc rất mệt mỏi, thù lao cũng không quá cao.” An Tử Yến Nói xong, mỉm cười xoa tay xoa đầu Tô Cẩm Lê an ủi.
Gần đây Tô Cẩm Lê đã hoàn toàn mất đi tự tin, anh cũng cảm thấy áy náy.
Chưa hiểu kỹ thuật diễn của Tô Cẩm Lê đã để em ấy nhận bộ phim khó như vậy, đúng là làm khó em ấy rồi.
“Chỉ là ca hát nhảy múa thôi sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Đúng vậy, đơn ca, bài hát do chính em viết lời trong cuộc thi. Hiện nay bài hát này rất nổi tiếng và mang đậm phong cách Trung Hoa nên họ rất thích, lựa chọn bài hát này cũng chính là chọn em.”
“Vậy thật tốt!”
“Tuy nhiên, chương trình này cần phải diễn tập nhiều, anh sẽ sắp xếp lịch trình cho em.”
Tô Cẩm Lê lại gật đầu, hỏi: “Chương trình gì?”
“Xuân vãn.”
“Ồ, khi nào ạ.” Tô Cẩm Lê căn bản không biết xuân vãn là cái gì.
An Tử Yến không có được sự hưng phấn như trong tưởng tượng, không khỏi có chút thất vọng, một lúc sau mới nói: “Trước mắt bọn họ nói cho anh tiết mục của em sẽ sau 0 giờ. Nhưng mỗi lần diễn tập xuân vãn đều thay đổi thứ tự, lúc em diễn tập tranh thủ biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790505/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.