Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nếu dùng đầu óc, đối phó với dạng người quê mùa như Từ Định Quốc, trong ba mươi sáu kế binh pháp chắc chắn là có rất nhiều cách dùng được.
Thế nhưng thật sự mình cần phải làm vậy sao? Diệp Thì Quang oán hận mà cắn một góc gối đầu, mình là người có khí chất!
Nhưng mà giờ y lại muốn chia tay với mình, vậy thì phải làm sao đây?
Quỳ xuống rồi khóc lóc cầu xin y đừng rời khỏi?
Sai! Nếu mà làm vậy chỉ càng khiến đối phương càng thêm khinh thường, phỉ nhổ, rời xa.
Là đàn ông, không nói hai lời, cứ thế đem quần áo ra đi.
Thế nhưng nếu như đối phương cũng có cùng một suy nghĩ thì sao đây? Không sợ, nếu như tình cảm thật lòng, rồi y cũng sẽ trở về, nhưng nếu không, thế thì xong chắc rồi. Khắp thiên hạ trời đất mêng mông, cỏ khắp muôn nơi, mình không tin là mình không tìm được cỏ để ăn(1). Tôi nhất định sẽ sống tốt, để cậu chịu dày vò hối hận vì đã ra đi.
Diệp Thì Quang luôn luôn cho rằng mình là một người phong lưu tiêu sái, hắn cũng có thể coi là một đàn ông hoàn mỹ, làm thế nào mà cả đời chỉ có một người tình cơ chứ? Bi thương đau xót cũng là quá khứ rồi, những phiền muộn lo toan cũng sẽ trôi qua thôi, ngày mai đi ra ngoài, cây xanh to lớn đủ loại, cỏ hoa bên đường thiếu gì, tạo ra cả một phong cảnh mĩ lệ. Hay là bớt gợi cảm một chút, liên tưởng thực tế một chút, bên ngoài ngày nay chính là mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-tu-thap/1283386/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.