Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Từ Định Quốc đứng trên bờ ruộng, vác cái cuốc trên vai, mồ hôi trên trán chảy xuống lông mi, rồi tới mí mắt, khiến y cảm thấy hơi ngứa, liền vô thức mà quắc đầu, làm mồ hôi cũng văng ra khỏi mắt.
“Cha, cha thật sự không muốn cùng con chuyển vào thành phố ở để hưởng phúc à?”
Từ Lão Xuyên nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, chà chà, sau đó xoay cái cuốc giơ cao lên đập xuống đất ruộng, “Hưởng phúc? Cha còn chưa tới sáu mươi, hưởng phúc cái gì? Đây là đất ông nội con để lại, cha sao mà bỏ để đi được a! Hơn nữa, trong nhà ngoài ruộng vườn, còn có trâu bò dê, rồi một con chó cùng một con mèo, làm sao dẫn hết chúng vào thành phố đây? “
Từ Định Quốc tiếp tục khuyên, “Gia đình Từ Cẩu Tử đều đã chuyển vào thành phố hưởng phúc của con gái, cha có đến bảy đứa con trai, chẳng lẽ lại không thể để bọn con làm tròn chữ hiếu.”
Từ Lão Xuyên cười nhạt, “Tên Cẩu Tử đó sinh 7 đứa con gái, gả con theo chồng rồi thì như nước đổ ra sông, lại không biết xấu hổ mà qua nhà con gái sống, con rể của ông ta không ghét ông ta làm kỳ đà là còn may. Còn cha, lão cha của con không muốn gây hiềm khích với con dâu, nhà của An Quốc và Bang Quốc cha và mẹ con đều đã ghé thăm qua. Ở không quen, ra khỏi cửa không thấy chỗ đất nào trồng rau được, chỉ dùng trồng hoa, cũng không cho nuôi gà nữa. Khắp chốn đều là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-tu-thap/1283381/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.