Đến chiều Châu Thiên Thiên trở về Châu gia, cho dù bố thực sự có giận thì cô cũng phải về, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời chi bằng thử một lần đối diện thuyết phục bố vậy. 
Lúc bước vào bên trong nhà, đã thấy bố ngồi trên sofa lớn,dáng vẻ có chút nhếc nhát trong trí nhớ của cô bố là một người đàn ông rất đẹp trai, vẻ ngoài tươm tất nhưng chỉ hai hôm không gặp đã thay đổi đến thế này rồi sao? 
Châu Thiên Thiên, không nghĩ ngợi thêm đã bước vào trong nhà, cất tiếng gọi. 
"Bố, con về rồi!" 
Châu Minh, nghe được tiếng cô liền chạy lại tay nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng, giọng điệu lo lắng đến cực độ. 
"Đi đâu vậy? Thiên Thiên... Bố lo cho con muốn chết. Con muốn cái gì bố đều đáp ứng cả, con đừng bỏ đi như vậy có được không?" 
Châu Minh, lúc tức giận thì quát lớn cũng không suy nghĩ cái gì. Nhưng khiến Châu Thiên Thiên bỏ đi ông thực sự rất đau lòng, giây phút cho cô một cái tát, ông mới hiểu thế nào là đánh vào con thì đau lòng bố. Anh thật sự hối hận, cả hai đêm cũng không ngủ anh thức suy nghĩ về chuyện của con gái mình, Châu Minh cùng thảo luận vấn đề này với Tiêu Mẫn cô ấy cũng khuyên ngăn anh mấy câu, anh thực sự nghĩ thông rồi. 
Châu Thiên Thiên, nghe bố nói nước mắt đã không cậm cự nổi cô khóc lớn. 
"Bố... Con xin lỗi, đã làm bố lo lắng rồi!" 
Châu Minh, vỗ nhẹ lên đầu cô. 
"Con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-thuc-la-chong-cua-toi/3447607/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.