Trịnh Minh Minh, làm như không nhìn thấy gì. Cô đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong, mùi vị của trà việt quất sộc thẳng lên mũi khiến hai tay Trịnh Minh Minh run lên từng nhịp khó chịu. 
Anh mỗi ngày đều uống loại trà việt quất này, là do thói quen của anh. Hay là vì thói quen của cô ấy! 
"Cảnh, sáng sớm đã có tâm tình thưởng thức trà rồi sao?" 
Thấy cô bước vào, Lâm Mặc Cảnh liền cười, nụ cười lại có chút khách sáo từ tốn đáp trả cô. 
"Đây là thói quen của anh, em cũng biết rất rõ mà. Sáng sớm dùng ly trà việt quất, tinh thần cũng tỉnh táo hơn!" 
Nụ cười trên môi Trịnh Minh Minh như bị đông cứng, cô đến bên cạnh tay theo thói quen dọn dẹp như văn bản lộn xộn giúp anh. 
"Trà việt quất cũng không hẳn là ngon nhất. Trùng Khánh nổi tiếng nhất là trà hoa nhài anh có muốn dùng thử không? Có thể sao khi dùng anh sẽ cảm thấy mùi vị của nó còn ngon hơn trà việt quất rất nhiều!" 
Từng câu từng chữ của Trịnh Minh Minh đều mang theo hàm ý, nhưng đối với anh nó chỉ đơn giản là một câu từ dò hỏi. Anh cười tay cầm ly trà việt quất nhấp nháp vài ngụm, anh vẫn thấy vị trà việt quất là ngon nhất là phù hợp với bản thân nhất. 
"Thật ra nếu đã là sở thích là thói quen thì rất khó để thay đổi!" 
Trịnh Minh Minh, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giọng mang theo sự khẳng định. 
"Rồi sẽ có một ngày, em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-thuc-la-chong-cua-toi/3447598/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.