Hai tháng sau, sân bay.
Tiểu lang nhóm cầm báo chí, hoặc là đơn tuyên truyền, xa xa ở nơi đó nhìn hai người đứng ở không xa vẫn luôn nói không ngừng, có ý kiến rất lớn.
“Có cần nói lâu như vậy hay không a……” King bất mãn lẩm bẩm: “Còn không phải chỉ là một ân nhân cứu mạng thôi sao.”
“Có cần thân thiết như vậy hay không a……” Cổ Nhạc vẫn luôn trừng, tàn nhẫn trừng, lại trừng, chu mặt: “Còn không phải là một ân nhân cứu mạng thôi sao?”
Cố Gia càng xem càng cảm thấy hai người kia có ẩn tình, hắn cầm báo vẫn luôn ở kia đập chát chát chát chát chát, phát hỏa: “Quấn quýt si mê như vậy, anh không dứt khoát trực tiếp cùng người ta bỏ trốn!”
“Có khả năng nga.”
Thi Viêm vừa nói xong, đại gia trong một cái chớp mắt mắt nhíu lại, toàn bộ liếc hướng về phía hắn.
“Nói, Viêm thiếu. Ngươi hôm nay không phải họp sao? Chơi bời lêu lổng!”
“Các ngươi còn không phải cũng thế sao.”
Thi Viêm bộ dáng ra vẻ bình tĩnh làm Cổ Nhạc hỏa đại, Cổ Nhạc nghiêm túc: “Chỗ nào giống nhau?”
Gào rú cũng quá to đi, Nhất Hạ nhìn qua, cuối cùng, Sam đột nhiên bắt được tay y, y giật mình.
“Về sau sẽ có sẹo.” Sam sờ sờ vết cắt Nhất Hạ hạ dao, hơi hơi mỉm cười: “Cắt đẹp.”
Nhất Hạ trong lúc nhất thời có điểm xấu hổ, lời này, trong lúc nhất thời không biết tiếp như thế nào.
“Thật sự lựa chọn bọn họ, mà không chọn tôi?”
Sam nói lời này làm Nhất Hạ cười khai.
“Vì cái gì?”
Nhất Hạ lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284184/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.