“Ta hẳn nên đem nó vứt bỏ.”
Nhất Hạ cả kinh xoay người lại, Kỷ Hạo lúc này đang đứng ở cửa phòng bếp, hai mắt sâu kín, nhìn y.
“Kỷ Hạo……”
Không, đây không phải Kỷ Hạo.
Nhất Hạ lập tức ý thức được mình gọi sai.
Y rũ mắt, hai mắt liên tiếp nháy, cuối cùng, ngẩng đầu, nén thương tâm: “…… Vì cái gì?”
“Bởi vì sợ ngươi sinh khí.” King hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngữ điệu bình thường, nói: “Nếu nà hết thảy không thể lừa được ngươi, ngươi hỏi ta về thứ này, ta nếu không lấy được ra, ngươi nhất định sẽ thực sinh khí……”
Nhất Hạ hỏi không phải cái này, nhưng King như cũ tỏ vẻ vô tội, tựa như lời nói dối chưa từng bị vạch trần.
Sinh hoạt như cũ tiếp tục.
Nhất Hạ nghe, rốt cuộc nhịn không được, che mặt dựa vào tủ bát, trượt xuống mặt đất.
Là y cam tâm bị người lừa.
Y sớm hẳn ý thức được, trên đời không có thứ gọi là quay ngược thời gian trở về.
Nhưng y chính là bức thiết hy vọng như vậy.
Chính nguyện ý đi tin tưởng vậy.
Mặc dù phản chiếu trong gương, chiếu rõ ràng bóng hình gầy yếu tang thương sớm đã nói cho mình biết chân tướng.
Nhưng, y như cũ lựa chọn mù quáng, lựa chọn bị lừa gạt.
Bởi vì……
Trái tim này, đã vỡ nát, thế giới này, y đã vô pháp đối mặt.
“Anh……”
“Không cần gọi ta……”
“Anh……”
“Ngươi không cần gọi ta!” Nhất Hạ rít gào, khóc cho đã, nước mắt lạc rơi.
Đơn giản là quá mức tàn khốc, rõ ràng thấy được hy vọng, lại là giả, trong lòng cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284173/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.