“Ta sẽ không rời đi.”
Nhất Hạ thấy Ngọc phu nhân có chút ngoài ý muốn, đạm đạm cười, bổ sung nói: “Trên đời này, không có thành ý gì so được với bằng hữu thiện ý giữ lại.”
Ánh sáng, đảo quanh con ngươi Ngọc phu nhân.
Bà thực an tĩnh mà nhìn y, dùng loại tự tin thiếu hụt từ nhân tâm mà nhìn y.
“Nói nữa, bọn họ trước kia rốt cuộc là vì cái gì mà tranh……” Nhất Hạ cùng bà ánh mắt đối diện, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ngài không biết sao?”
Ngọc phu nhân ngẩn ra.
Nhất Hạ tỏ vẻ kính ý gật gật đầu với bà, xoay người rời đi.
Nhất Hạ còn chưa đi được hai bước, Ngọc phu nhân đột nhiên: “Vậy nếu bọn họ sau đó thật sụ vì ngươi mà tranh thì sao?”
“Vậy người liền phái người giết ta đi.” Nhất Hạ dừng bước chân, đầu cũng không quay lại, nói làm Ngọc phu nhân cực ngoài ý, đạm nhiên: “Nếu người cảm thấy cần thiết.”
Nhất Hạ đi mất.
Ngọc phu nhân nhìn theo, suy nghĩ thật lâu, thầm thở dài một hơi, trong lòng có gì đó tích tụ.
Nhất Hạ xuống dưới chân núi, phát hiện Liền Tử cùng tài xế bị mấy đại hán vây quanh.
Liền Tử trừng mắt, nhìn đến Nhất Hạ bình an xuống dưới, trong lòng thả lỏng, thân thủ muốn đẩy nam nhân trước mặt ra đi đến chỗ Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn đến, vội vã nhanh hơn vài bước đi tới, đúng lúc bắt được tay cô vững vàng đỡ lấy.
“Bụng lớn như vậy còn tức làm gì.” Nhất Hạ giả ý giễu cợt, mở cửa xe đỡ cô, muốn cô ngồi vào.
Liền Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284170/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.