Vài ngày sau.
“Tấm ảnh này làm sao ngươi có được?”
“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ta hoài nghi đống hàng hóa ông không tìm thấy ở trong cái kho hàng này.”
Lỗ công sắc mặt khó coi. Nhưng không phải bởi vì biết đống hàng này ở trên tay ai. Lão ngẩng đầu liếc Cố Gia, hỏi: “Chuyện này là ai nói với ngươi?”
“Cái gì ai cùng con nói? Con tự mình tra, có vấn đề sao?” Cố Gia vẻ mặt khó chịu, đối với thái độ này của Lỗ công không như mong muốn có ý kiến rất lớn, nói: “Vì đống hàng này, ông tổn thất bao nhiêu? Sống mái với nhau một trận, chết chết, thương thương, A Tài bỏ qua, mấy lão bằng hữu chục năm của ông cũng vì vậy mà trở mặt, hiện tại hàng hóa ở trước mắt, ông sẽ không nói với con ông không muốn đi?”
Lỗ công không nói lời nào. Chỉ là vẫn luôn ngó Cố Gia.
Cố Gia ngay từ đầu vẫn nguyện nhìn thẳng lão.
Nhưng một hồi, Cố Gia không kiên nhẫn, chớp mắt, hỏi lão: “Làm gì?”
“Từ giờ trở đi, chuyện này ngươi không cần phải xen vào.”
Lỗ công đem ảnh chụp ném đi, cầm lấy cái tẩu dựa vào lưng ghế, Cố Gia nghe vậy, phát hỏa, lớn tiếng: “Vì cái gì?”
Lỗ công lại nhìn hắn. Bất quá lần này là trừng.
“Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi trong lòng muốn cái gì!” Lỗ công cũng thực hỏa, mắng hắn: “Tham sân si, hiện tại trong đầu ngươi không giống bọn chúng sao? Chơi thủ đoạn đấu đạo hạnh, so mị lực so trí lực cư nhiên chơi đến trèo lên đầu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284152/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.