Lao thúc sờ soạng thật lâu trên người Nhất Hạ.
Dựa vào kinh nghiệm y học nhiều năm, chỉ dựa vào xúc cảm tinh tế kiểm tra chỗ dễ gãy xương của người, xem xét thương thế Nhất Hạ, Lao thúc bắt đầu chậm rì rì ngồi xuống mép giường bắt mạch cho Nhất Hạ.
Động tác Lao thúc quá chậm, Cổ Nhạc ở một bên nhìn, hàm răng chậm rãi cắn lấy môi dưới, người âm thầm có điểm gấp.
Nhưng là Lao thúc lại không vội. Nhìn qua càng giống cố ý, ngồi ở kia, chậm rãi, lẳng lặng thăm khám.
“Dùng cái này có thể tốt hơn một chút hay không?”
A Lộ ghé sát vào Cổ Nhạc nói nhỏ, đem ống nghe trong cái hòm thuốc của Lao thúc đưa vào tay Cổ Nhạc.
“Nhiều chuyện a, ngươi.”
“Không phải nga, coi mạch như vậy, nói không chừng coi xong người cũng chết luôn rồi?”
Cổ Nhạc mắt thoáng nhìn, một tia sát khí xẹt qua.
A Lộ thiếu chút nữa bị Cổ Nhạc K.O, không nghĩ, lao thúc đột nhiên: “Yên tĩnh chút.”
Hai người đều bất động.
Lao thúc tức giận liếc bọn hắn một cái, đối với người trẻ tuổi đứng cạnh hòm thuốc nói: “Lấy máu của hắn.”
Cổ Nhạc ngẩn ra.
“Lấy làm gì?”
“Đương nhiên là cầm đến phòng khám xét nghiệm, chẳng lẽ lấy ra cất chứa à?”
Lao thúc đứng dậy.
Cổ Nhạc đối với kiểu nhìn qua của lão cảm thấy rất không vừa lòng, hỏi: “Cứ như vậy?”
Lao thúc nghe vậy ngước mắt. Ông nhìn chằm chằm Cổ Nhạc, nhìn thật lâu.
Cổ Nhạc khó hiểu. Cổ Nhạc thấy lão thần sắc rất nghiêm túc, hỏi lão: “Hắn thế nào?”
“Hắn không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284149/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.