“Kỷ tiên sinh.”
“Kỷ tiên sinh?”
“A?” Nhất Hạ đột nhiên hoàn hồn, hoảng loạn nhìn về phía người hầu, người hầu hỏi y: “Anh có khỏe không?”
Nhất Hạ thần sắc có điểm hoảng loạn, vô thố: “Khỏe.”
Điện thoại vẫn luôn ở bên tai, Nhất Hạ vẫn luôn cười gượng.
Người hầu thấy y thần sắc có dị, đến gần hỏi: “Đầu kia điện thoại là tìm thiếu gia sao?”
“Không phải.” Nhất Hạ phản ứng đầu tiên, nhưng liền lập tức sửa đúng: “Bởi vì đầu kia không có ai đáp.”
Người hầu cảm thấy kỳ quái. Nếu không có tiếng, y vẫn luôn cầm microphone làm cái gì? Người hầu vẫn cứ đứng đó không đi. Nhất Hạ thấy cô vẫn luôn nhìn mình, kéo kéo khóe miệng, buông microphone xuống.
Người hầu vẫn không đi. Nhất Hạ có điểm chột dạ vô thố, lấy điều khiển từ xa mở TV, đối cô nói: “Cô đang bận đi.”
“Nga.” Cô gật gật đầu, hướng phòng bếp đi vào.
Nhất Hạ ánh mắt một đường đi theo, thẳng đến khi xác nhận cô thật sự đã rời đi, lúc này mới lại lần nữa cầm lấy điện thoại. Y nhấn một chuỗi dãy số, là rồi đầu kia muốn y nhớ lấy, mục đích chính là bảo y khi nào tiện gọi lại.
Đầu kia rất nhanh đáp một tiếng: “Uy?”
“Cậu như thế nào tìm được số điện thoại này?”
“Tên em trai giả của anh còn trốn ở chỗ tôi, anh còn muốn hay không?”
Nhất Hạ thực ngoài ý muốn, cũng thực khẩn trương, lông mi thật dài run lên run lên, trong lúc nhất thời, không biết làm sao.
“Có phải không cần hay không? Không cần ta gọi người trong nhà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284139/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.