Nhất Hạ đứng ở trước tấm gương chỗ bồn rửa mặt.
Y trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Kỷ Hạo, nhưng lại không ngừng bảo mình kia không phải Kỷ Hạo thật.
Nhất Hạ trong lòng thực loạn.
Y không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Y nghĩ rồi lại nghĩ, nỗ lực tìm kiếm hồi ức, đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nên gọi một cuộc điện thoại.
Không sai.
Hẳn là nên liên hệ cha mẹ nuôi của Kỷ Hạo.
Điện thoại ở nhà có lưu số điện thoại của họ.
Nhất Hạ vội vàng tìm quần áo.
Còn tốt vừa rồi không có lộng ướt, y luống cuống tay chân, vừa muốn cởi áo tắm dài, đột nhiên có tiếng dọa y giật mình.
Nhất Hạ đột nhiên xoay người, nhìn đến Thi Viêm đứng ở kia lẳng lặng nhìn mình.
Không phải Cổ Nhạc, Nhất Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng, gượng ép kéo khóe miệng cười cười, nói: “…… Cậu sẽ làm như cái gì cũng không biết, đúng không?”
Nhất Hạ muốn trộm rời đi.
Y hy vọng Thi Viêm có thể làm như không phát hiện, nhưng là Thi Viêm lại rất trực tiếp, đối y nói: “Anh đi không được, anh tránh không khỏi đống máy theo dõi mỗi phòng.”
Chỉ cần có nhiệt độ cơ thể, đi qua nơi nào đèn cảm ứng liền sẽ nóng lên, sau đó, trong phòng sẽ báo động bằng tiếng nổ lớn.
Nhất Hạ buông quần áo xuống.
Nhất Hạ không cam lòng, nhưng là không muốn đem sự tình nháo đại.
Y thực thất vọng, có điểm uể oải, Thi Viêm nhìn y như vậy, hỏi: “Nếu không, chúng ta đi xuống uống một chén?”
Dưới lầu, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284134/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.