Cố Gia sửng sốt một phen, giận.
“Anh bây giờ giở chứng có phải không?”
Hắn thấy Nhất Hạ lẳng lặng nhặt quần áo lên mặc vào, tức giận kéo quần áo trong tay y ném sang một bên: “Anh hiện tại trái lại oán tôi có phải hay không?”
Nhất Hạ ngước mắt nhìn hắn.
Dáng người cao lớn, đứng ở mép giường, tràn đầy cảm giác áp bách.
Nhất Hạ di dời tầm mắt, hai mắt rũ xuống không để ý tới hắn, mà là đứng lên, khom người đi nhặt quần áo.
Cố Gia thấy y như vậy, càng tức giận.
Cố Gia một tay đem y kéo lại, mạnh mẽ đẩy ngã y xuống giường.
Nhất Hạ thấy Cố Gia muốn trèo lên, cả kinh.
Y vội vàng lui về phía sau, từ một mép giường khác chạy xuống đất, thấy gia vẻ mặt lệ khí nhìn mình, không khỏi lui lại.
“Anh phải xin lỗi tôi trước!”
“Tôi không phải xin lỗi cậu!”
Hai người đều lớn tiếng.
Nhất Hạ khó chịu làm lệ khí trên mặt Cố Gia càng sâu.
Nhất Hạ nhìn, hoảng sợ lùi về sau, lớn tiếng: “Tôi lại không phải người của cậu!”
Nhất Hạ kỳ thật không phải định nói như vậy.
Nhưng là, y cố tình lại ngay lúc kinh hoảng tột độ mà mở miệng nói lung tung.
Lời này giống như lửa dẫn, lửa trong mắt Cố Gia nháy mắt hừng hực thiêu đốt.
“Anh lại không phải người của tôi?!” Hắn giận vô cùng, rống: “Tới rồi giờ này ngày này anh còn dám nói tôi không phải nam nhân của anh?”
“Anh cho rằng tờ giấy tác nghiệp chỉ là trò đùa, cho nên tùy tiện đặt bút cũng không có hiệu lực pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284128/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.