Kỷ Hạo nao nao, trên mặt lại không có biến hóa quá lớn.
Cậu nhu nhu thấp giọng, hỏi Nhất Hạ: “Anh hiện tại hoài nghi cái gì?”
Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, dời ánh mắt, lắc đầu, nói: “Không có.”
Nhất Hạ thật khổ sở.
“Chỉ là…… Em quá có bản lĩnh……”
Nhất Hạ ngước mắt lần nữa đối diện ánh mắt Kỷ Hạo: “Anh……”
“Ngươi yêu hay không yêu ta?”
Kỷ Hạo đột nhiên nói làm Nhất Hạ giật mình.
Hai người gần gũi đối diện, trong mắt Kỷ Hạo, tràn đầy chờ mong mà Nhất Hạ vô pháp làm lơ.
“Kỷ……”
“Ngươi yêu hay không yêu ta?”
Đã không còn gọi là anh nữa.
Nhất Hạ trong lòng thực hoảng, thực mâu thuẫn, không biết trả lời cậu như thế nào.
Kỷ Hạo nhẹ nhàng nghiêng đầu, tiến lên, thử nhấp nhấp môi Nhất Hạ.
Nhất Hạ rũ mắt nhìn, không có tránh đi, Kỷ Hạo khóe miệng kéo ra, khuôn mặt tuấn lãng nổi lên tính trẻ con, vui vẻ cười, lại hỏi: “YÊU hay không yêu?”
Nhất Hạ chần chờ, gật gật đầu.
“Là bởi vì ta là em trai ngươi cho nên yêu, hay là bởi vì ta là nam nhân của ngươi cho nên yêu?”
Kỷ Hạo truy vấn.
Nhất Hạ ánh mắt dao động.
Kỷ Hạo thấy y như vậy, lại dán lên, muốn mút lấy môi y, ngay lúc cánh môi gần chạm đến, từ miệng Nhất Hạ chợt phun ra: “Em trai.”
Kỷ Hạo động tác dừng lại.
Cậu ngước mắt, ngay sau đó há miệng đem môi Nhất Hạ ngậm lấy.
Kỷ Hạo hôn thật sự thô lỗ, tựa như đang trả thù, Nhất Hạ bị cậu cắn đau, đẩy mạnh cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284124/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.