Nhất Hạ yên lặng đến độ khiến cho lòng người hoảng.
Kỷ Hạo trong lòng khủng hoảng thăng cấp đi lên, từ trong góc ban công đi ra: “Anh!”
“Em còn không vứt đi?”
Nhất Hạ đột nhiên rất hung hăng.
Kỷ Hạo ngẩn ra, theo ánh mắt y nhìn đến bàn tay của mình, lập tức liền đem tàn thuốc dụi tắt ném xuống dưới lầu.
Nhất Hạ trừng mắt liếc cậu một cái rồi đi vào trong nhà.
Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ phản ứng như vậy, không chắc hắn vừa rồi y có nghe được lời nói của mình hay không, chạy nhanh theo vào.
Buổi tối hôm nay, Nhất Hạ không có nói chuyện với Kỷ Hạo.
Nhất Hạ trực tiếp trở về phòng, xốc chăn chuẩn bị nằm xuống.
Nhất Hạ như vậy, trong lúc nhất thời, Kỷ Hạo không biết có nên hỏi hay không.
Cậu do dự thật lâu, đợi cho tâm tư bình tĩnh lại đang muốn mở miệng, lại phát hiện Nhất Hạ đã ngủ mất rồi.
Vì thế, Kỷ Hạo một đêm không ngủ.
Đợi đến bình minh, Kỷ Hạo bắt đầu mệt mỏi, mơ màng ngủ, cảnh trong mơ hỗn loạn, nghiêng người sờ không thấy người, nháy mắt mà bừng tỉnh.
“Anh!”
“Ồn ào cái gì?”
Kỷ Hạo nghe tiếng quay đầu, Nhất Hạ đang đứng trước tủ quần áo, đem quần áo từ trên giá áo kéo xuống ném cho cậu, nói: “Mau đứng lên, bị muộn rồi.”
Kỷ Hạo thấy thái độ Nhất Hạ so với ngày thường không có gì khác, tâm thoáng buông xuống.
Nhất Hạ đi ra ngoài, cậu nhìn quần áo đang mặc trên người, nhanh chóng thay đổi quần áo, đi ra ngoài.
Nhất Hạ không ngừng thúc giục Kỷ Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284121/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.