“Ta tuyệt không đáp ứng……”
Tại sảnh lớn, nơi ở của em gái lão thái thái, trên khuôn mặt tuấn lãng trẻ con của Kỷ Hạo đầy phẫn nộ, nói: (ngoại ngữ) “…… Yêu cầu của hắn, mấy người mơ tưởng!”
Lão thái thái không nói gì.
Bà ngồi uống trà, Lộc Thẩm đem bánh quy vừa nướng xong đưa tới đặt lên bàn trước mặt lão thái thái.
Kỷ Hạo thở phì phì trừng bà, thấy bà không phản ứng, xoay người định ra cửa. Hắn vội vã muốn tìm Nhất Hạ về.
Trước khi Cố Gia chưa kịp ra tay với Nhất Hạ, cần thiết tìm được Nhất Hạ.
Hắn mới vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên: “Hắn không phải Hạo……”
Một câu này, làm mọi người đang ở đây cứng đờ.
Lão thái thái liếc về phía người vừa nói, Kỷ Hạo xoay người lại, Lộc Thẩm hai mắt hồng hồng, trên mặt tràn đầy thương tiếc.
“Hắn không phải Hạo……”
“A Lộc!”
Lộc Thẩm bị lão thái thái cảnh cáo.
“Cho dù lớn lên giống…… Cũng không phải……”
“A Lộc!”
Lộc Thẩm có điểm sợ hãi liếc lão thái thái một cái, lại nhìn về phía Kỷ Hạo, còn định nói cái gì nữa, lão thái thái chớp mắt, đột nhiên đứng dậy vung tay “bang” một cái lên bàn.
Chén đĩa trên bàn loảng xoảng rơi vỡ xuống đất. Nước trà cùng lá trà, ướt rải đầy đất.
Lộc Thẩm ngã trên sô pha, nước mắt từ hốc lăn xuống, nuốt những lời vừa định nói.
Lão thái thái tức giận liếc về phía Kỷ Hạo, Kỷ Hạo coi như chưa nghe thấy, nhìn hai người, xoay người đi mất.
Người hầu cấp Kỷ Hạo mở cửa.
Đến khi Kỷ Hạo đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284104/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.