Ngày hôm sau, Nhất Hạ đi làm, thấy Thẩm Võ ngày thường sinh động hôm nay lại trầm mặc.
Thẩm Võ nhíu mày, luôn lầm vào trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Rất nhiều người chạy lại hỏi Nhất Hạ, Nhất Hạ không biết, cũng không biết đoán, cho nên đều lắc đầu, miễn bàn luận.
Giữa trưa vào thời gian ăn cơm, Thẩm Võ rốt cuộc mở miệng.
Hắn câu đầu tiên nói chính là: “Cô ấy vay tiền ta.”
Ai?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ ngẩng đầu, cuối cùng, đối diện đôi mắt Thẩm Võ, đột nhiên minh bạch.
Còn ai vào đây, không cần phải nói, nhất định là nữ nhân gần đây Thẩm Võ theo đuổi, tiểu niếp ở phòng môi giới hôn nhân kia.
Mới có một khoảng thời gian, tình cảm bọn họ đã tốt hơn rồi sao?
“Bao nhiêu?” Nhất Hạ hỏi.
Thẩm Võ nói ra một con số.
Nguyên bản Nhất Hạ đang cầm muỗng đem cơm đưa vào trong miệng vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nhiều như vậy?”
Kia không phải số lượng nhỏ.
Nhất Hạ nghe, thực kinh ngạc.
“Cô ta muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
Thẩm Võ buồn rầu, cúi đầu, nói: “Ba cô ta bị bệnh, nói là cần tiền cứu mạng.”
Nhất Hạ nhai cơm, đôi mắt mở lớn, không nói.
Đây không phải số tiền để cưới vợ.
Nếu như có số tiền như vậy, ở trung tâm thành phố có thể mua được một phòng ở rất tốt.
“Ngươi nói, ta có nên cho mượn không?”
Nhất Hạ nghe vậy, kinh ngạc: “Ngươi có sao?”
“Chính là không có a……”
Thẩm Võ buồn bực: “Ngươi không phải không biết, ta mỗi tháng được bao nhiêu rồi tiền hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284078/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.