Nhất Hạ một đường phiền muộn, hoàn toàn không có ý thức được mình ngồi xe buýt về tới nhà.
Y cơ hồ mỗi ngày đều ngồi chuyến xe mày, tài xế nhận ra y.
Tài xế nhìn đến đúng trạm hành khách đều đã xuống xe, duy độc nhất Nhất Hạ không có phản ứng, quay đầu lại: “Uy, đến trạm.”
Nhất Hạ bị người ngồi phía sau vỗ một cái.
Y đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại, người nọ chỉ chỉ tài xế, tài xế thấy Nhất Hạ hồi hồn, chỉ chỉ bên ngoài, Nhất Hạ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một cái, là chỗ quen thuộc gần nhà mình, Nhất Hạ hơi hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy nói cảm ơn, xuống xe.
Nhất Hạ trở lại nơi này, sau đó, càng buồn bực.
Y nhìn nhìn thời gian, ngẩng đầu nhìn nhà của mình, cảm thấy nếu đã trở lại nên đi lên, lại cảm thấy do dự.
Nhất Hạ liếc về phía cửa hàng tiện lợi.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, vẫn đi lên.
Y về đến nhà, trước tiên chuẩn bị cơm chiều.
Y cấp Kỷ Hạo để lại tờ giấy, dặn dò cậu đem đồ ăn hâm nóng lại sau đó tự mình ăn uống, sau đó lấy một phần lưu lại cho Cố Gia, mở cửa nhà Cố Gia, giúp Cố Gia bỏ
Nhất Hạ mới vừa đem đồ ăn nhét vào, liền nghe thấy có tiếng động ở phía sau.
Y quay đầu lại, thấy Cố Gia mặc áo thun quần đùi đang đứng phía sau mình, hơi hơi sửng sốt.
“Cậu ở nhà a?”
“Vẫn luôn ở nhà a.”
Cố Gia ở nhà ôm điện thoại chơi tới khi ngủ quên.
Cậu vẫn luôn ngồi dưới đất, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284065/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.