Nhất Hạ trở lại công ty, thử gọi điện thoại cho Kỷ Hạo.
Di động Kỷ Hạo vẫn luôn tắt máy, Nhất Hạ lại thở dài một hơi, thấy Thẩm Võ vẻ mặt đồng tình nhìn mình, hơi hơi kéo kéo khóe miệng, cầm lấy con chuột, chuyên tâm công tác.
Thời điểm tan tầm, Nhất Hạ ra tới cửa, ngoài ý muốn phát hiện xe Cổ Nhạc ngừng ở dưới lầu công ty.
Thẩm Võ nhìn biểu tình của y, liếc mắt nhìn chiếc xe một cái, hỏi hắn: “Như thế nào?”
Nhất Hạ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Chỉ là trùng hợp dừng ở chỗ này đi.
Nhất Hạ không có quên hôm nay đi đóng gói cùng Cổ Nhạc đối mặt.
Khi đó Cổ Nhạc rõ ràng cũng nhìn đến y, nhưng mà Cổ Nhạc cũng cũng không có gọi y, Nhất Hạ phỏng chừng, Cổ Nhạc kỳ thật cũng không phải rất muốn có cái gì đó liên quan đến y đi.
Nhất Hạ hơi hơi mỉm cười, bị Thẩm Võ ôm lấy bả vai kéo đi, nao nao.
“Đi, ta mời ngươi ăn cơm.”
Nhất Hạ bị lôi đến độ bước chân hỗ loạn, nghiêng người đứng ra phía sau, nói: “Không cần, ta còn muốn về nhà nấu cơm.”
“Làm cơm cái gì! Hắn nhất định về nhà ăn sao? Mỗi lần hắn trở tính, ngươi về đến nhà bận việc nấu ra một bàn đồ ăn chẳng phải ngồi đó một mình chờ cả đêm!” Thẩm Võ vẻ mặt hận sắt không thành thép, nói: “Thái độ ngươi phải hiếu thắng lên, biết không? Hắn không nghe lời ngươi như vậy còn cố gắng làm cái gì? Ngươi nên bỏ đói hắn, đói đến độ hắn nghe lời mới thôi, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284061/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.