Nhất Hạ nhìn cây xoài trong lòng ngực mình, thực kinh ngạc.
Y ngẩng đầu: “Cậu đi đâu mua vậy, to như vậy.”
Nhất Hạ kinh dị là bình thường, bởi vì cây xoài này to cỡ hai bàn tay của một nam nhân trưởng thành.
Trái xoài lớn như vậy, bẩm sinh mà đã vậy, có thể nói là khả ngộ bất khả cầu.
Cố Gia ở kia ngó trái ngó phải, quay đầu lại liếc nhìn y một cái, nói: “Lúc đi thăm hỏi A Di lầu trên đưa cho tôi. Cô ta nói là đặc sản quê mình, chưa có dùng đá ủ chín qua, đưa tôi.”
Nhất Hạ không nghĩ Cố Gia nhân duyên tốt như vậy.
Mới vừa chuyển đến, liền thu được lễ vật có trọng lượng như vậy.
Bất quá nghĩ đến cũng coi như là tất nhiên.
Bởi vì Cố Gia là người lớn lên được dạy dỗ tốt, lễ nghĩa cũng chu đáo, mới đến, tuổi còn trẻ, liền hiểu được phép tắc đi thăm hỏi, cùng các nhà xung quanh nối quan hệ.
“Người nhà anh đâu?”
Cố Gia phát hiện nhà Nhất Hạ chỉ có một mình Nhất Hạ, kỳ quái.
Nhất Hạ thấy cậu nhắc tới như vậy, tâm tình không tốt, nói: “Nên đi thì đi rồi, nên trở về thì chưa trở về.”
Cố Gia hai mắt chớp chớp, cuối cùng, khóe miệng nhếch lên.
Cậu nhếch cằm, hỏi: “Muốn hay không mời tôi ăn cơm?”
Vụ ảnh chụp, Nhất Hạ đương nhiên nhớ rõ.
Cố Gia nói chỉ cần mời cậu ăn cơm liền sẽ đem ảnh chụp còn lại đưa Nhất Hạ.
Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu, hướng cái bàn bên kia chỉ tay: “Vậy ngay bây giờ, có sẵn, tôi lấy chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284059/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.