“Cậu……”
“Cổ Nhạc.”
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ lúc này mới phản ứng lại đây là đối phương đang báo tên của mình, gật gật đầu, nói: “Cậu…… Là tính toán kêu tôi mời khách hay là……?”
Nhất Hạ hỏi cũng không phải do bủn xỉn.
Lần trước Nhất Hạ ăn ở kia một bữa, kỳ thật cuối cùng là Cổ Nhạc đài thọ.
Nhất Hạ tuy rằng bị trễ giờ hẹn, nhưng là, bữa ăn kia thật sự mắc, cho nên liền nghĩ Cổ Nhạc kêu y mời lại, Nhất Hạ cho rằng, đây cũng là hiển nhiên.
Nhưng là Nhất Hạ không mang bao nhiêu tiền ra cửa.
Y ra cửa chỉ có ý định, đó là đến cửa hàng đăng ký lại thông tin sim điện thoại.
Nhất Hạ lại nhìn nhìn mặt tiền cửa hàng, suy nghĩ muốn hay không cấp Thẩm võ một cuộc điện thoại, tạm mượn chút tiền nhờ hắn đưa tới, không nghĩ, Cổ Nhạc mở miệng: “Tôi mời.”
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ quay đầu nhìn về phía cậu, cuối cùng, xua xua tay, cười gượng: “Không cần……”
Vô công bất thụ lộc, lần trước đã ăn thịt trên miệng người ta, cho nên công việc bị chậm trễ thời gian mới buồn bực không phát hỏa, lần này, có thể miễn thì nhất định phải miễn.
“Không thích sao?”
Cổ Nhạc thật ra bộ dáng rất dễ nói chuyện, cậu hỏi: “Kia thích cái gì?”
“Đồ ăn Việt Nam? Đồ ăn Nhật? Đồ ăn Indonesia? Vẫn là……”
“Đồ ăn ở nhà.” Nhất Hạ trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi, không biết cậu vì sao lại ân cần như vậy, cười khan, khách khí từ chối nói: “Tôi chỉ thích đồ ăn ở nhà.”
Nhất Hạ này vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284054/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.