Nhất Hạ bị một trận kinh hãi, tay quờ lung tung, nhanh chóng ôm lấy cổ người vừa bế mình lên.
Y tập trung nhìn vào, thấy là Cố Gia, tức giận đến không yên thân.
“Cậu làm gì thế hả? Buông!”
“Được thôi.”
Cố Gia nhẹ buông tay, không phải ném, mà là trực tiếp muốn buông tay, Nhất Hạ thiếu chút nữa cùng xi-măng thân mật tiếp xúc, da mặt liền giật giật, tay liền ôm chạtư lấy cổ Cố Gia.
Cố Gia thấy anh như vậy, khóe miệng xấu xa cười, cậu đem Nhất Hạ ôm vào trong phòng, đem Nhất Hạ quăng lên kệ để TV mà mấy người khuân vác vừa mang vào.
Nhất Hạ tức giận đến không nhẹ a.
Mấy công nhân khuân vác cạnh đó đều đối hai người bọn họ ghé mắt đánh giá, y trừng mắt với Cố Gia, nghiến răng nghiến lợi, phun: “Cậu có tật xấu phải không?”
Sớm như vậy liền tới chuyển nhà.
Còn muốn chỉnh y trước mặt mọi người.
Cố Gia cười nhạo.
“Không muốn mất mặt thì không cần ngại cứ nói đi.”
Cố Gia ném xuống một câu, muốn bỏ đi, Nhất Hạ một phen giữ chặt lấy cậu, nói: “Kêu bọn họ dừng lại!”
Cố Gia liếc y.
“Hiện tại còn rất sớm a!”
Nhất Hạ từ kệ TV nhìn xem chung quanh một chút, ngay sau đó, lấy lại khí thế hướng tới người trước mặt, chỉ tay mở miệng giáo huấn: “Mới giờ này đã kêu người tới đây náo loạn, cậu có tật xấu sao?”
“Tôi thấy người có tật xấu là anh thì có?”
Cố Gia quay người lại.
“Tôi trả tiền yêu cầu người ta trước 8h30 phải hoàn toàn dọn xong để còn vào ở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284051/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.